Chương 482
Kỷ Trường đáp: “Chắc đang lang thang trong trang viên, bọn chúng khao khát có được ánh sáng vàng nên ta muốn xem thử chúng có thể tìm được mảnh vụn linh hồn của Tô Cẩm Ngọc hay không.”
“Dưới sự hấp dẫn của ánh sáng vàng, quỷ sẽ tụ tập về mỗi lúc một đông.”
“Nhưng yên tâm đi, ta đã bài bố Nhiếp Hồn Phiên trong phòng, chúng không vào được đâu.”
“Lát nữa ta sẽ xuống địa phủ một chuyến xem có điều tra thêm được gì không.”
Đám người Tô Nhạc Phi: “…”
Chúng quỷ: Thế bọn chúng chính là đám quỷ làm thuê cho Kỷ Trường hả?
Nửa đêm, Túc Bảo đã chìm vào giấc ngủ.
Tô Tử Du cũng bị đuổi về phòng đi ngủ, nhưng máy quay phim của cậu bị giữ lại.
Trong phòng Tô Ý Thâm.
Tô Nhạc Phi xách một cái rương lớn đi tới, mở ra.
Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Đây là gì?”
Tô Nhất Trần lấy từ trong rương ra một con búp bê, dịu giọng hỏi: “Đây là con búp bê em thích nhất hồi 3 tuổi, còn nhớ không?”
Tô Cẩm Ngọc lắc đầu.
Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm cũng bắt đầu lấy đồ trong rương ra.
“Đây là chiếc túi và chiếc nhẫn mà em thích nhất năm 5 tuổi, hồi ấy em đỏm dáng lắm…”
“Đây là con thỏ bông em luôn ôm khi kiểm tra phát hiện ra bệnh máu trắng hồi 7 tuổi.”
Từ đấy trở đi, Tô Cẩm Ngọc phải làm vô số trị liệu. Để tránh bị nhiễm trùng, cô phải cách ly với rất nhiều thứ.
Cô chỉ có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ bằng kính của phòng bệnh.
Người nhà họ Tô muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên đời đến trước mặt Tô Cẩm Ngọc, nhưng cô chỉ muốn khỏe mạnh trở lại, đó lại là thứ duy nhất họ không thể cho cô….
Tô Nhất Trần thấy cổ họng chua xót, nói: “Đây là hoa hướng dương mà Ngọc Nhi vui vẻ ôm chặt không buông sau khi hoàn thành đợt trị liệu thứ hai.”
Một bông hoa hướng dương ép khô đang nằm lặng lẽ trong rương đồ.
“Khi ấy cả nhà mình rất phấn khởi, còn tưởng chúng ta đã thắng được căn bệnh ma quỷ kia. Nhà mình đã chụp ảnh ở cổng trang viên để kỷ niệm.”
Tô Nhất Trần đặt tấm ảnh lên bàn.
Tô Cẩm Ngọc nhìn cô bé mặt mày tươi tắn với mái tóc ngắn như mới mọc mới trong tấm hình.
Bên cạnh cô bé là ba người anh trai và ba mẹ của họ.
Tô Nhất Trần lấy thêm rất nhiều món đồ ra, hầu hết đều là đồ chơi, mỗi món đồ đều có ý nghĩa rất đặc biệt.
Cô bé trong tấm hình cũng dần lớn lên, từ 7,8 tuổi đến mười mấy tuổi, hai mươi tuổi, mỗi năm đều có ảnh chụp sinh nhật.
Nhưng phần lớn ảnh đều được chụp trong phòng bệnh, tóc cô bé rụng hết nên không chịu chụp hình, các anh trai đã đặt cho cô bé rất nhiều bộ tóc giả….
Tô Cẩm Ngọc có thể nhìn thấy rõ hành trình trưởng thành từ một cô bé đến thiếu nữ đôi mươi qua những tấm hình.
“Đây là em thật ư?…”
Tô Cẩm Ngọc chạm vào tấm hình, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.