Chương 479
Túc Bảo nói tiếp: “Hiện không nhìn thấy các mảnh vụn từ linh hồn của mẹ con, nhưng chỉ cần tìm đủ mảnh vụn đó, mẹ con sẽ nhớ lại tất cả và có thể đi đầu thai!”
Tô Nhất Trần nheo mắt, nhạy bén bắt được thông tin quan trọng trong lời của Túc Bảo—- Gặp sự cố nên hóa thành nhiều mảnh vụn.
“Tại sao Ngọc Nhi lại biến thành mảnh vụn?” Tô Nhất Trần hỏi.
Túc Bảo sửng sốt, đúng nha, sư phụ chỉ nói mẹ gặp sự cố ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc là sự cố gì?
Cô bé nhìn Kỷ Trường.
Kỷ Trường ho một tiếng, nói: “Túc Bảo, con còn nhớ dạo trước sư phụ xuống địa phủ đi họp không? Lúc ấy sư phụ dẫn theo mẹ con lên trần gian…Sau đó…”
Hắn một năm một mười kể lại chuyện ngày hôm ấy.
Dù sao cũng không che giấu được chuyện này, chi bằng thành thật khai ra sớm.
Đùa gì chứ, Túc Bảo là diêm vương tương lai đấy nha…Ai dám giấu giếm điều gì.
“Tóm lại sư phụ cũng không rõ rốt cuộc vì lý do gì mà mẹ của con lại bị cuốn sổ vỗ cho hồn bay phách tán!”
Sau khi nghe lời này, đám người Tô Nhất Trần nhất loạt nhìn về phía Kỷ Trường.
Nhìn chằm chằm—-
“Sư phụ, lúc trước sư phụ nói thức đêm tăng ca là gạt con à?”
Kỷ Trường vuốt mũi, nói: “Là lỗi của sư phụ…”
Chờ chút.
Lỗi của hắn ư?
Kỷ Trường bỗng phát hiện ra, sau chuỗi logic này…Hết tất thảy đều quy về lỗi của hắn?
Vì hắn mềm lòng nên đồng ý đưa Tô Cẩm Ngọc lên trần gian, cũng vì hắn vô ý vỗ nhẹ nên cô ấy hồn bay phách tán.
m dương cách biệt thế nào, hồn thể không nguyên vẹn của Tô Cẩm Ngọc lại bám lên thân thể Tô Tiểu Ngọc.
Túc Bảo với Tô Tiểu Ngọc tình cờ gặp gỡ, sau đó tiểu diêm vương trông thấy mẹ của cô bé…
Tóm lại, kết quả này do hắn gây ra!! Hoàn toàn không liên quan tới tiểu diêm vương!
Dù tiểu diêm vương gặp lại mẹ mình thì cũng không phải do cô bé dùng quyền lực riêng, mà chỉ là tình cờ gặp gỡ trong quá trình bắt quỷ mà thôi….
“…”
Được thôi, lý lịch trích ngang của tiểu diêm vương không thể để lại chỗ sơ hở cho kẻ khác bắt chẹt, cho nên Kỷ Trường vô duyên vô cớ trở thành ‘Quỷ hiệp gánh tội giúp.’
Sau giây phút muộn màng, Kỷ Trường phát hiện ra trên đầu hắn đang đội một cái nồi cực lớn. [1].
[1]: ‘Đội cái nồi’ ý chỉ gánh tội giúp.
Kỷ Trường nhìn Túc Bảo đăm đăm: “Nói thật đi, trước khi tiểu diêm vương ngài đầu thai vào thân phận Túc Bảo, những chuyện này đã được sắp đặt sẵn rồi đúng không?”
Túc Bảo mù mờ: “Sư phụ, người đang nói cái gì vậy?”
Kỷ Trường: “….”
Cục bột nhỏ trước mặt hắn vẫn mờ mịt không hiểu hắn nói gì, đôi mắt đẹp của cô bé rất trong sáng, không nhiễm chút bụi trần.