Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 474




Chương 475

Kết quả là khi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một chị gái đứng trước mặt mình, theo sau là một đám quỷ.

Bọn quỷ này, có con tròng mắt treo dưới hốc mắt, có con bị mất mảng da ở miệng để lộ nướu răng đã thối rữa.

Có con đang ôm cái bụng mở toang của mình, còn có đứa bé ma đang bám chặt trong đó.

Còn có con quỷ là bà cụ chống gậy mặc áo liệm màu tím sẫm, khi nhận ra Tô Tử Du có thể nhìn thấy mình, bà ta còn nhếch miệng cười với cậu…

Càng ngày càng có nhiều âm quỷ tràn vào, giống như cảm nhận được ánh mắt của Tô Tử Du, bọn nó cứng đờ xoay chuyển tròng mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tô Tử Du…

Tô Tử Du phun thức ăn bay ra ngoài.

Tô Tử Chiến và Tô Tử Tích ngồi đối diện bất ngờ gặp nạn, bị phun cơm và bã rau đầy mặt…

“…”

Gì vậy trời? Có cần kích động vậy không?

Chẳng phải chỉ là em gái đã về thôi à?

Tô Tử Chiến tức gần chết, vội vàng rút khăn giấy lau loạn xạ trên mặt.

Tô Tử Tích khịt mũi, tức giận hỏi: “Tô Tử Du, anh cố ý đúng không?”

Tô Tử Du cũng không quan tâm bọn họ, da đầu cậu đang tê dại vì sốc: “Anh, anh, anh, anh, mẹ nó chứ!”

Sao lúc nào cậu cũng gặp quỷ thế này!

Một tay Túc Bảo dắt tay Tô Tiểu Ngọc, tay còn lại nắm tay mẹ mình, bé nói: “Chị ơi, mau ngồi xuống ăn cơm đi!”

Sau đó lại bưng bát cơm khác rồi gắp rất nhiều thức ăn. Bé tìm bác quản gia lấy nén nhang, thắp nhang rồi cắm sang một bên.

Người nhà họ Tô đều ngơ ngác nhìn Túc Bảo.

“Túc Bảo, con đây là…?”

Túc Bảo cắm đũa vào bát cơm, bé giải thích: “Thắp nhang đấy ạ, cắm đũa vào cơm, vậy thì mẹ cũng có thể ăn cơm rồi.”

Bà cụ Tô ngạc nhiên không thôi.

Trước kia cô nhóc không hề như vậy, cho dù có nhớ mẹ cũng sẽ không làm như thế…

Bà cụ đột nhiên lo lắng, bà lén nhéo ông cụ Tô, bảo ông mau nghĩ cách.

Ông cụ Tô lại hỏi: “Bà nhéo tôi làm gì?”

Bà cụ Tô: “…”

Đều là người một nhà, muốn nói gì mà lại không dám nói vậy chứ?

Chỉ có Tô Nhất Trần là im lặng gắp cánh gà rán cay mà Tô Cẩm Ngọc thích ăn nhất khi còn sống nhưng bây giờ lại không ăn được nữa, anh đặt cánh gà ở trên cái bát kia.

Tô Cẩm Ngọc nhìn cánh gà rồi lại nhìn Tô Nhất Trần, bà cụ Tô, ông cụ Tô, Tô Nhạc Phi…

Cảm giác quen thuộc khiến cô lại không nhịn được mà bật khóc.

“Cảm ơn…” Cô thì thầm.

Túc Bảo vỗ vào cái ghế bên cạnh: “Mẹ, mẹ ngồi đây nè!”