Chương 461
Vài đồng chí cảnh sát của trường chạy tới, cầm ‘cái nĩa ăn’ để đâm tên côn đồ.
Tên côn đồ cầm ‘con dao làm bếp’ được làm từ bìa cứng, vừa vung vẩy vừa la hét.
Các bạn nhỏ cũng la hét ầm ĩ, nửa phút sau các thầy cô mới miễn cưỡng kiểm soát được tình hình, sau đó dẫn các học sinh chạy theo lối thoát hiểm đã định trước.
Mộc Quy Phàm lại quét mắt nhìn một vòng, các cảnh sát trường vẫn nỗ lực đánh xáp lá cà với tên lưu manh bằng ‘cái nĩa ăn’.
Mộc Quy Phàm lập tức dùng tay không bắt dao sắc, tóm luôn cánh tay tên côn đồ rồi quật mạnh kẻ đó xuống đất!
Rầm!
Tên côn đồ kêu thảm thiết: “A…”
“Mộc Quy Phàm chết tiệt…”
Đầu Tô Nhạc Phi ong ong vì đau đớn, mẹ kiếp, khi mới biết Mộc Quy Phàm ‘hủy hoại’ em gái mình, Tô Nhạc Phi luôn chờ ngày được nện Mộc Quy Phàm một trận.
Tuy sau này biết Mộc Quy Phàm là người tốt, nhưng trong lòng Tô Nhạc Phi vẫn không phục, dù sao Tô Cẩm Ngọc cũng là cô em gái mà họ yêu thương hơn 20 năm.
Tô Cẩm Ngọc bị Mộc Quy Phàm lừa gạt rồi cuỗm đi mất, thân là anh trai của cô, Tô Nhạc Phi luôn thấy khó chịu trong lòng.
Vì vậy, khi biết trường mầm non sắp diễn tập, Tô Nhạc Phi không nói hai lần, lập tức ghi danh làm côn đồ.
Tô Nhạc Phi mơ tưởng hão huyền rằng anh ấy sẽ đánh ngã Mộc Quy Phàm trong lần diễn tập này…. Sau đó mới làm bộ bị Mộc Quy Phàm chế ngự.
Để Mộc Quy Phàm biết, ai mới là lão đại của nhà họ Tô…..
Chẳng ngờ anh ấy lại bị Mộc Quy Phàm quật ngã…
Mộc Quy Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, nhặt micro vừa quăng ban nãy, nói: “Được rồi, vòng diễn tập thứ nhất kết thúc, mọi người về vị trí.”
Túc Bảo như chết lặng.
Tên côn đồ nằm vật ra đất kia chẳng phải ai khác….Chính là cậu năm của cô bé!
Cậu năm trùm chiếc mũ đen che kín mặt, xém chút nữa cô bé đã không nhận ra rồi!
Vòng diễn tập thứ nhất kết thúc, tim mọi người đập loạn xạ, riêng thầy hiệu trưởng thì tái mét mặt.
Các bạn nhỏ vừa sợ hãi vừa phấn khích, nhìn Mộc Quy Phàm với đôi mắt sáng lấp lánh.
Dáng vẻ Sĩ quan Mộc khi quật ngã tên côn đồ siêu ngầu nha!!
Hiệu trưởng đến gần Mộc Quy Phàm, thấp giọng nói: “Sĩ quan Mộc, anh có thể cho mọi người thời gian chuẩn bị trước không …”
Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Liệu bọn côn đồ có cho mọi người thời gian chuẩn bị không?”
Hiệu trưởng ngẩn ra một lúc, nói: “Nhưng như vậy sẽ hù dọa tụi nhỏ.”
Mộc Quy Phàm không thèm liếc nhìn hiệu trường mà quét mắt về phía các học sinh đang xếp hàng.
Anh nói giọng lạnh lùng, không cho phép hiệu trưởng tiếp tục nghi ngờ: “Tôi tin các bạn nhỏ của chúng ta không yếu ớt như vậy.Tuy vẻ ngoài của chúng mong manh dễ vỡ, nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ.”
Hở ra là sợ các bạn nhỏ dọa, nói chuyện to một chút cũng sợ tụi nhỏ bị hù….