Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 447




Chương 447

Nó là ác quỷ đó nha! Cột nó như xích chó thế này có hợp lý không hả??

Túc Bảo: “Dì cứ thong thả la hét nha, chẳng hề gì, dù sao người khác cũng chẳng nghe được tiếng kêu la của dì.”

Vì không làm ồn đến người khác nên Túc Bảo thấy rất hợp lý.

Quỷ đào hoa tiếp tục tức giận gào to.

Tiểu Ngũ vỗ cánh, sải bước phía sau Túc Bảo rồi chạy mất: “Ồn chết đi được! Ồn chết đi được!”

Tô Tử Du ló đầu vào, hỏi: “Túc Bảo, em bắt cái gì về thế?”

Túc Bảo nói: “Anh ơi, anh sẽ không muốn biết đâu.”

Tô Tử Du: “….”

Ăn cơm xong, Túc Bảo ngồi chơi một lát ở lầu một rồi mới quay về phòng.

Quỷ đào hoa đã gào thét rát cả cổ họng, nằm liệt bên góc giường như thể ‘sống’ không bằng chết, đến ngón tay cũng chẳng muốn động.

Túc Bảo: “Haiz, dì đào hoa, dì đã bình tĩnh chưa?”

Quỷ đào hoa: “Hừ.”

Túc Bảo kéo cái ghế lại ngồi bên cạnh quỷ đào hoa, phấn khích nói: “Thời gian nghe kể chuyện đến rồi!”

Cô bé chống cằm, nhìn quỷ đào hoa đầy mong chờ.

Chẳng biết từ lúc nào Tô Tử Du cũng chạy theo vào phòng, tay cậu còn cầm máy quay phim.

Sau đó cậu dè dặt mở máy quay, ló đầu nhìn.

Đúng lúc trông thấy một nữ quỷ mặc đồ màu đỏ đang nhìn mình hau háu, Tô Tử Du sợ tới mức chân mềm nhũn, vội dựa vào người Túc Bảo.

“Túc Bảo, chúng ta ngồi chung ghế nha.”

Hu hu, ngồi sát gần em gái cậu.

Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật, nói: “Nói đi, ngươi tên gì, ngày sinh bát tự là gì, sinh ra ở đâu, vì sao chết.”

Lúc này quỷ đào hoa đã bình tĩnh lại, nhớ tới khoảng thời gian bám trên đầu Lâm Tuyết Anh, không khỏi mắng một tiếng: “Mẹ nó chứ!”

“Con bé đó làm tôi ghê tởm muốn chết!”

Quỷ đào hoa phẫn nộ nói: “Ngươi có tin một ác quỷ như ta lại bị mộng tưởng hão huyền của con nhỏ đó che mờ hai mắt không?”

Kỷ Trường: “….”

Túc Bảo: “….”

Quỷ đào hoa khóc không ra nước mắt: “Vốn dĩ ta bám trên đầu Lâm Tuyết Anh vì muốn hít chút sát khí, chẳng ngờ cô ta giỏi hoang tưởng quá đỗi!”

Bám trên người Lâm Tuyết Anh lâu như vậy, Quỷ đào hoa xém chút nữa quên luôn mục đích ban đầu khi chọn Lâm Tuyết Anh làm kí chủ.

Nói ra thật quá mất mặt quỷ.

Kỷ Trường cười giễu: “Vậy sao lúc mới trói ngươi lại, ngươi còn la hét thả ngươi ra?”

Quỷ đào hoa không vui nói: “Chuyện nào ra chuyện đó!”

Nếu bị bắt thì rất có thể sẽ bị diệt luôn hồn thể.