Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 389




Chương 389

“Nhưng nếu người khác bắt nạt chúng ta, chúng ta nhất định phải cho kẻ đó biết, chúng ta không dễ chọc!”

“Đã hiểu chưa?”

Túc Bảo: “Dạ dạ dạ! Hiểu rồi ạ!”

Ông cụ Tô xụ mặt, lúc lạnh lùng thì cực kỳ đáng sợ, chỉ nghe thấy ông lạnh giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

Hiệu trưởng: “Chuyện này, chuyện đó… Xin ngài nghe tôi nói… cô giáo Hoa, cô nói đi!”

Trái tim nhỏ của cô giáo Hoa đập thình thịch, chỉ có thể căng da đầu nói: “Lúc đang học Dương Dương khá là nghịch ngợm, nắm lấy kẹp tóc và tóc của Túc Bảo, Túc Bảo tức giận nên mới ra tay.”

Cô giáo Hoa lau mồ hôi trên trán.

Thật ra nếu phân tích kỹ thì người sai trong chuyện này cũng không phải là Túc Bảo…

Túc Bảo đã nhịn ba lần, đến lần thứ ba mới ra tay.

Nhưng cô ấy vẫn chưa kịp nói xong thì một bà lão tóc bạc phơ đẩy cửa “rầm” một tiếng, bước vào.

Vừa khéo bà ta nghe được đoạn giải thích kia của cô giáo Hoa, không nói hai lời đã phun xối xả trước: “À há, mới nắm tóc nhẹ một cái thôi mà đã ra tay đánh người à? Là ai, đứng ra cho tôi xem thử! Để tôi xem là con nhóc khốn kiếp nào hung dữ như vậy!”

Dương Dương chạy như bay qua đó, khóc như trời sập đất lở: “Bà nội! Nó đánh con! Hu hu hu, nó còn đá vào đầu gối của con nữa, đau quá đau quá!”

Bà lão tức giận mắng: “Đúng là lật trời mà, cháu trai cưng của nhà tôi mà cũng dám đánh? Có còn chút lý lẽ nào nữa hay không, ba mẹ đã dạy dỗ thế nào đấy hả!”

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, hạ mắt nhìn xuống bà lão cao chưa đầy một mét rưỡi, cười lạnh nói: “Nào, bà thử lật một phát cho tôi xem.”

Vốn tưởng rằng phụ huynh của đối phương là một người hiểu lý lẽ, như vậy mọi người cũng có thể trao đổi lý lẽ với nhau được, suy cho cùng trẻ con ấy mà, đánh nhau là một chuyện rất bình thường.

Nhưng ai biết người này còn chưa đứng yên mà đã hất hết nước bẩn lên người Túc Bảo nhà bọn họ trước rồi?

Bà lão bé nhỏ cố hết sức ngẩng cổ lên, mới nhìn thấy gương mặt xa lạ của Mộc Quy Phàm cao như cái cột đèn, bà ta không biết anh là ai.

Trong lòng càng cảm thấy tức giận hơn.

“Mấy người đánh người trước mà có lý à?” Bà ta nói.

Cô giáo Hoa vội vàng giải thích: “Bà của Dương Dương à, bà hiểu lầm rồi! Ngay từ đầu là khi đang ăn sáng Dương Dương đã giễu cợt Túc Bảo, sau đó đến lúc Túc Bảo tự giới thiệu em ấy cũng làm loạn, sau đó còn giật tóc của Túc Bảo nữa, thế nên Túc Bảo mới không thể nhịn được nữa.”

Bà lão khựng lại.

Nhưng rồi bà ta lại càng tức giận hơn: “Nói một câu thì đã làm sao? Trẻ con thì có thể nói ra được lời gì khó nghe chứ hả? Như thế mà đã muốn đánh người rồi, hẹp hòi quá rồi đó?”

“Lại nhắc đến chuyện giật tóc, làm gì có đứa con trai nào lại không nghịch ngợm chứ hả, giật một xíu cũng đâu có chết, sao mới có vậy mà đã đánh người rồi?”

Cô giáo Hoa: “…”

Là một cô giáo, cô ấy cần phải công bằng vô tư, cố gắng hoà giải mâu thuẫn giữa hai nhà.

Nhưng có lẽ là do Túc Bảo quá ngoan ngoãn, có lẽ cũng bởi vì cách nói của bà lão quá chọc người ngứa tiết.