Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 384




Chương 384

Nếu cậu nhóc đó chân thành xin lỗi, chắc chắn bé sẽ nói là không sao đâu.

Nhưng khi cậu nhóc kia nói xin lỗi, cậu ta hoàn toàn không cảm thấy mình sai chút nào.

Cô giáo Anh Đào bừng tỉnh: “Ồ ~ thì ra là như vậy hả! Đó là sơ suất của cô giáo, xin lỗi con nha, lần sau cô giáo nhất định sẽ nhớ kỹ, được không?”

Túc Bảo: “…”

Tại sao lại phải đợi lần sau.

Vậy thì lần này coi như xong à?

Cục bột nhỏ không quá vui vẻ, bé không muốn tương tác với cô giáo này nữa.

Cô giáo Anh Đào vô tội sờ lên mặt mình, nhỏ giọng thì thầm: “Ôi trời, mình lại nói sai gì rồi à…”

Một đầu khác trong phòng học, cô giáo Hoa bận việc xong thì lên tiếng: “Được rồi, các bạn nhỏ tới đây điểm danh nào!”

Các bạn nhỏ lập tức bỏ đồ trên tay mình xuống, đứa thì chạy nhanh thoăn thoắt, có đứa thì lạch bà lạch bạch.

Túc Bảo là người chạy nhanh nhất, bé lập tức vứt cô giáo Anh Đào lại sau lưng, chạy tới đứng ở trước mặt cô giáo Hoa.

Đáy mắt cô giáo Hoa hiện lên ý cười.

Nhìn thấy có mấy bạn nhỏ đang lúi húi phía sau, cô ấy nhắc nhở nói: “Ông đồng hồ đã chạy được một vòng rồi, còn chạy nhanh hơn cả các con, Dương Dương, Tâm Tâm, Thần Thần, cố lên!”

“Các bạn nhỏ chạy nhanh rất là giỏi, cả nhà phải học tập các bạn chạy nhanh nha. Đặc biệt là cô bạn mới của chúng ta – Túc Bảo!”

Mấy bạn nhỏ còn đang lớ ngớ lập tức chạy về phía trước, ngay cả cậu nhóc Dương Dương cũng nhanh chóng bước tới.

Dù sao thì mặc kệ là người lớn hay là trẻ nhỏ thì đều thích được khen ngợi.

Cô giáo Hoa nói: “Vẫn là quy tắc cũ, cô giáo gọi ‘các con ơi, các con ơi’, các bạn nhỏ sẽ đáp là ‘dạ dạ dạ’, để cô giáo nghe xem ai là người hô to nhất nhé.”

Cô giáo Hoa: “Các con ơi, các con ơi.”

Các bạn nhỏ trong lớp: “Dạ dạ dạ!”

Túc Bảo bừng tỉnh, hóa ra là chơi như vậy.

Vì thế khi cô giáo Hoa nói câu “các con ơi, các con ơi” thứ hai…

Túc Bảo gào lên: “Dạ! Dạ! Dạ!”

Tiếng hô đó khiến lũ chim sẻ ngoài cửa sổ giật mình, đều phành phạch bay lên, nghi ngờ khó hiểu mà nghía đầu nhỏ vào nhìn.

Các cô giáo sợ ngây người.

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.

Cô giáo Hoa không nhịn được cười phá lên, khen ngợi: “Ôi chao, Túc Bảo nhà chúng ta hô to nhất! Cô giáo thưởng cho con một hình dán nhé!”

Nói xong, cô ấy dán cho Túc Bảo một hình dán ghi [con giỏi quá] lên trên trán.

Túc Bảo trợn to hai mắt, duỗi tay sờ thử.

Bé được khen thưởng nè!

Trường mẫu giáo vui quá đi!