Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 369




Chương 369

Túc Bảo nói: “Con không có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng mà ba không cần lo lắng đâu, nếu không đủ tiền, Túc Bảo sẽ mượn của cậu cả.”

Sau đó bé sẽ nỗ lực làm việc để trả nợ.

Cái câu đó là như thế nào ấy nhỉ? Ừm… Ba nợ con gái trả.

Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, không nhịn được cười khẽ: “Túc Bảo, ba không nợ tiền.”

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng, cứ tưởng rằng bé cưng ngoan ngoãn không cần mình nữa, cũng không thích một người ba như anh chứ… Không ngờ bé lại nói muốn giúp anh ‘trả nợ’.

Túc Bảo khó hiểu: “Thế ba làm sao vậy á? Người trẻ tuổi không nên ủ rũ cụp đuôi như vậy nha!”

Đáy mắt Mộc Quy Phàm hiện lên ý cười, anh ngồi xổm xuống mép giường, nhìn thẳng vào hai mắt Túc Bảo: “Ngày hôm qua nữ quỷ kia đã nói về ba như vậy, con không sợ ba à?”

Túc Bảo lắc đầu: “Con tin tưởng ba, chắc ba không phải là loại người đó đâu.”

Ông ngoại và cậu cả đều nói, ba là một vị thần giám hộ, còn lâu mới là ma quỷ nhé.

Mộc Quy Phàm ngẩn ra, chỉ cảm thấy trái tim như được lấp đầy trong nháy mắt, trở nên ấm áp mềm mại.

“Cảm ơn bé ngoan.” Mộc Quy Phàm duỗi tay, gõ nhẹ lên cái mũi của bé.

Túc Bảo lập tức che mũi lại như thể sợ ngứa, cười khanh khách: “Không có gì!”

Tuy rằng bé con vô tư tin tưởng mình nhưng Mộc Quy Phàm cảm thấy mình vẫn cần phải nói rõ mọi chuyện ra.

Anh ngồi ở mép giường, duỗi người nằm xuống, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Lại đây nằm với ba nào.”

Túc Bảo lập tức ngã người xuống, đầu nhỏ gối lên vai của Mộc Quy Phàm. Hai chân duỗi hết ra, tay nhỏ dang thật rộng, quả thật bé đã nằm thẳng tắp lự.

Mộc Quy Phàm gác tay ra sau đầu, nói: “Khoảng thời gian trước ba có đi thực hiện một nhiệm vụ. Nội dung cụ thể thì không tiện nói cho con biết nhưng Túc Bảo chỉ cần nhớ rằng, ba tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với quốc gia và nhân dân là được.”

Túc Bảo: “Dạ dạ!”

Mộc Quy Phàm tiếp tục nói: “Cô bé kia bị khống chế, trong người đeo bom.”

Anh chỉ gói gọn trong một câu, nhưng thực tế trên người cô bé kia không phải là loại bom thông thường mà là một quả bom được cấy vào trong cơ thể, không thì anh cũng chẳng đến mức không tháo dỡ được như vậy…

Cô nhóc mới bảy tuổi, rất gầy yếu, trông không lớn hơn Túc Bảo là bao.

Cô bé đã tận mắt nhìn thấy ba mẹ và chị gái của mình đã chết như thế nào, vốn dĩ cô bé định lợi dụng lòng trắc ẩn của anh để nổ chết anh nhưng đến phút cuối lại khóc lóc nói với anh rằng mình không muốn chết…

“Ba bảo cô bé ấy trốn lên xe trước.” Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm nóc nhà, giọng nói nặng nề: “Còn đồng ý với cô bé ấy, nhất định sẽ cứu cô bé ra.”

“Nhưng mà ba đã nuốt lời.”

Ánh mắt Mộc Quy Phàm hơi tối, tình hình rất nguy cấp, anh chỉ hơi sơ suất thôi đã bị tên thủ lĩnh khủng bố trèo lên xe việt dã rồi.