Chương 353
Tô Tử Du nhìn về phía cửa sổ, vô thức nhích lại gần ba mình.
Hồi lâu, cậu mím môi nhỏ giọng thăm dò: “Ba?”
Tô Nhất Trần chỉ đáp một từ: “Ừm.”
Tô Tử Du thầm nghĩ: Ba chưa ngủ….
Cậu ấp úng hỏi: “Ba ơi… người khác đều nói hai anh em con đều được thụ tinh trong ống nghiệm, mục đích tồn tại của tụi con là để kiểm tra tính tương thích với cô con… là vậy à ba?”
Tô Nhất Trần vẫn nhắm mắt, nói: “Nghe ai nói thế?”
Tô Tử Du dẩu môi: “Ai cũng nói vậy hết.”
Từ bé hai anh em cậu chỉ có ba, không có mẹ.
Hoàn toàn không tìm được chút dấu vết tồn tại nào của mẹ cậu, dù là ảnh hay trong các bài báo…
Cho nên người khác đều nói cậu và anh trai được lựa chọn cẩn thận từ ống nghiệm lạnh, chỉ vì cô Tô Cẩm Ngọc của cậu bị bệnh máu trắng giai đoạn cuối mà tìm khắp thế giới vẫn không tìm được người tương thích….
Tô Nhất Trần cười lạnh: “Thế sao không tạo hai đứa luôn một lúc mà lại tách hai ống ra?”
Tô Tử Du và Tô Tử Chiến cách nhau hơn một tuổi.
Tô Tử Du: “..”
Vừa toan lên tiếng, Tô Nhất Trần chợt cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn đăm đăm vào cánh cửa.
Tô Tử Du thấy vậy cũng hồi hộp theo.
Ai cũng biết, tấm cửa không thể vừa khít hoàn toàn với sàn, nếu không khi đóng cửa sẽ chẹt vào tạo ra âm thanh ma sát, vì vậy sẽ luôn có một khe hở nhỏ.
Ánh sáng hành lang bên ngoài hắt qua khe cửa, nhưng vào lúc này đột nhiên tối sầm lại, dường như có người đứng ở bên ngoài.
Giây lát sau, ‘cái bóng’ đó di chuyển về phía trước rồi nhanh chóng biến mất.
Tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối, Tô Tử Du sợ đến mức suýt tè ra quần.
**
Trong phòng Túc Bảo.
Cô bé đang ngủ mơ màng, bỗng một làn gió thổi qua đôi má bé, Tiểu Ngũ ở ban công kêu vài tiếng—-
Giữa đêm mà bị sinh vật khác động vào, con vẹt sẽ ngỡ là thiên địch, cho nên sẽ phát ra âm thanh như vậy.
Nhưng tiếng kêu này nhanh chóng dừng lại.
Không biết tại sao, Túc Bảo bỗng mở mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà.
Vài giây sau, mí mắt nặng trĩu, khẽ khép hờ, Túc Bảo nửa ngủ nửa tỉnh.
Xung quanh quá yên tĩnh, nên khi cánh cửa bị đẩy nhẹ ra, Túc Bảo đã nghe thấy. Cô bé hồ nghi nhìn về phía cửa.
Dưới ánh sáng của hành lang, Túc Bảo nhìn thấy một bóng người lặng yên không một tiếng động bước vào, dẫm từng bước chân nhẹ như mèo bước đi, dần sáp tới gần giường…
Khi đi từ nơi có ánh sáng vào bóng tối, hai mắt người thường sẽ thấy tối sầm lại, không nhìn rõ phương hướng. Nhưng người trước mặt Túc Bảo lại hoàn toàn ngược lại.
Túc Bảo nhìn rõ người đó đi đến giường cô bé, đứng thẳng đờ như con quỷ rồi nhìn cô bé hau háu.