Chương 346
*Câu đúng phải là Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra con đường ấy.
Tô Tử Chiến: “…”
Túc Bảo ngẩn người.
Là.. là như vậy hả?
Hân Hân thành công mê hoặc tâm trí Túc Bảo, khiến bé quên luôn cả câu thơ gốc.
Tô Tử Chiến lạnh lùng nói: “Núi cao đường thẳm đá vây, mái tranh lẩn khuất trong mây hiện dần. Tiếp tục!”
Hân Hân đáng thương hề hề: “Cho em một gợi ý đi mà anh.”
Tô Tử Du không thèm ngẩng đầu lên nhắc nhở: “Cái gì mà gần tháng hai ấy.”
Cậu là người ghét mấy môn khoa học xã hội nhất còn thuộc lòng đây này, Hân Hân đúng là chán chả buồn nói.
Hân Hân đắc ý đọc tiếp: “Dừng xe tắt máy kéo phanh, lá hồng sương nhuộm đã gần tháng hai*!”
*Câu đúng phải là Ngắm rừng phong thả bước chân, lá hồng sương nhuộm đã gần tháng hai (bài Đi đường núi của Đỗ Mục).
Tô Tử Du: “…”
Tô Tử Chiến: “…”
Túc Bảo: ╭(⊙o⊙)╮
Ủa là câu này ư? Chẳng lẽ vừa nãy bé nhớ nhầm rồi…
Trí nhớ của Túc Bảo vượt xa phạm trù người bình thường, Kỷ Trường thường xuyên dạy bé chú ngữ phức tạp, bé đều có thể nhớ kỹ không sót một chữ, thế mà bây giờ lại hoài nghi mấy câu thơ cổ.
Tô Tử Chiến tức giận đến mức quăng thúng đập nia, phủi tay mặc kệ.
“Em đi tìm ba mình kêu chú ấy dạy đi!”
Hân Hân đáng thương khóc ròng: “Đừng mà anh hai, ba đã bị em chọc giận đến mức đau tim rồi, còn đi tìm nữa thì ba em tức chết mất!”
Tô Tử Chiến cười gằn: “Em cũng tự biết mình quá ha?”
Không dạy, ai kề dao lên cổ cũng không dạy!
Túc Bảo che miệng cười trộm.
Hân Hân nhìn bé cầu cứu.
Túc Bảo vội vàng xin xỏ giúp cô nhóc: “Anh hai, chị Hân Hân biết sai rồi mà, anh dạy tiếp đi, chị ấy nhất định sẽ đọc thuộc.”
Cục bột nhỏ trông chờ nhìn Tô Tử Chiến, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp.
Tô Tử Chiến: “…”
Thôi thì… Dạy thêm 5 phút nữa vậy!
5 phút sau.
Tô Tử Chiến: “Có người bạn từ phương xa đến.”
Hân Hân: “… Thế… Thế nào cũng phải tiêu diệt*?”
*Câu đúng phải là Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ (Có người bạn từ phương xa đến há lại không vui mừng ư?), Hân Hân lại đọc thành tuy viễn tất tru là nhất định phải tiêu diệt.