Chương 34
Trái tim của Tô lão gia đau nhói, Túc Bảo càng ngoan ngoãn thì ông càng đau lòng.
Chỉ có những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh sợ hãi mới có được sự yên tĩnh dị thường này, Túc Bảo đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể trở nên như thế này?
“Về nhà…. về nhà thôi.” Ông lão lẩm bẩm.
Đột nhiên, Túc Bảo hỏi: “Ông ơi… chúng ta cũng mang tro cốt của mẹ về nhà được không?”
Tô lão gia buồn bã gật đầu: “Được, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Túc Bảo cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nhà họ Tô về bằng máy bay riêng, Túc Bảo nhìn bầu trời bên ngoài, những đám mây dường như đang bay bên cạnh bé.
Bé tò mò nhìn kỹ, sau đó đặt con thỏ xuống, khoanh tay nhỏ bé, tựa trên cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài.
Tô Nhạc Phi cười nhẹ hỏi: “Túc Bảo đang nhìn cái gì thế?”
Túc Bảo quay đầu lại hỏi: “Cậu ba, chúng ta hiện tại đang ở trên trời sao?”
Tô Nhạc Phi gật đầu: “Ừ.”
Cục sữa nhỏ thậm chí còn chưa đi máy bay bao giờ…
Túc Bảo lại đột nhiên hỏi: “Vậy mẹ có ở đây không?”
Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm ngồi gần đó đều sửng sốt: “Cái gì?”
Túc Bảo cụp mắt xuống, yên lặng nhìn bầu trời bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói mẹ đã chết, sẽ đi lên trời…rồi sau này chúng ta có thể gặp mẹ phải không?”
Túc Bảo quay lưng về phía mọi người, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lưng tròng.
Trên thực tế, bé biết rằng bất cứ ai lên thiên đàng thì sẽ không còn nhìn thấy họ nữa.
Mẹ sẽ không ở trên trời đâu…
Nhưng bé vẫn không khỏi mong chờ, bé rất muốn gặp mẹ ở đây…
Đôi mắt ông cụ Tô đỏ lên.
Những người cũng im lặng, quay đầu ra ngoài, âm thầm nắm chặt tay.
Tô Ý Thâm ôm Túc Bảo vào lòng, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo, ngủ đi, con ngủ rồi, trong mơ sẽ có thể nhìn thấy mẹ…”
Túc Bảo ậm ừ, nép vào lòng Tô Ý Thâm, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cậu út cũng đang nói dối.
Bé đã ngủ thiếp đi nhiều lần, rất nhiều lần, nhưng bé chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cả.
Túc Bảo lúc này cũng ngủ thiếp đi, chiếc vòng trên cổ tay phát ra ánh sáng yếu ớt, trừ khi nhìn kỹ nếu không sẽ không ai có thể nhìn thấy.
Trong giấc mộng, Túc Bảo lại cảm thấy toàn thân ấm áp, phảng phất có ánh mặt trời chiếu vào trên người, thân thể nhẹ bẫng, bé cảm giác mình sắp bay lên…
Xung quanh bé là những đám mây trắng như kẹo bông gòn, Túc Bảo cẩn thận vươn tay nhặt lên một chút bỏ vào trong miệng, hai mắt sáng lên.
Ngọt quá!
Lúc này, một giọng nói ôn hòa quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Túc Bảo…”