Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 325




Chương 325

Tô Nhất Trần mím môi, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng: “Mẹ, là ba Túc Bảo dẫn bé con đi.” Chứ không phải là anh để lạc mất.

Bà cụ Tô trừng mắt: “Không dẫn người về tức là lạc mất!”

Tô Nhất Trần nhìn ông cụ Tô sau lưng bà cụ Tô, phía sau hai ông bà còn có Tô Ý Thâm, Tô Nhạc Phi, Tô Lạc và Tô Tử Lâm, kế đó là Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Hân Hân.

Nguyên một nhà già trẻ lớn bé đều đang khoanh tay nhìn anh chòng chọc, như thể đang nói: Con/anh/bác/ba còn mặt mũi quay về đây à?

Tô Nhất Trần: “…”

Bác cả đau đầu, bác cả đè ấn đường, bác cả thề thốt bảo đảm: “Yên tâm, Túc Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Cuối cùng anh còn không quên nhấn mạnh: “Nhất định sẽ không rơi một sợi tóc!”

Vừa nói xong, không biết tại sao mà mí mắt Tô Nhất Trần bỗng giật giật, anh nhớ lại lời thề son sắt của Vạn Đào: “Tổng giám đốc Tô cứ yên tâm, tiểu thư Túc Bảo ở cạnh ông chủ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Thế là Tô Nhất Trần ổn định lại tâm trạng, điềm tĩnh cất bước lên lầu trong ánh nhìn chết chóc của mọi người.

Ông cụ Tô xị mặt, chắp tay sau lưng bực bội nói: “Nuôi Túc Bảo lâu như vậy rồi mà vẫn không giành được người!”

Tô Nhạc Phi giơ hai tay đồng ý: “Đúng vậy, đổi lại là con thì nhà họ Mộc kia đừng mơ giành được Túc Bảo, con chỉ cần một tay là có thể xử đẹp bọn họ.”

Tô Lạc đẩy kính, không nói gì.

Thật ra nếu nhà họ Tô không thích Mộc Quy Phàm thì bây giờ đã sai người đi cướp Túc Bảo về rồi, suy cho cùng cũng vì anh đã vượt qua “bài kiểm tra” thứ nhất: Dù mang họ Mộc nhưng không cấu kết làm bậy với nhà họ Mộc ở thủ đô.

Trung với nhân dân, trung với đất nước, có chiến tranh thì lập tức quay về quân đội theo hiệu lệnh… Nhân phẩm qua cửa.

**

Lúc này, Mộc – đã qua test nhân phẩm – Quy Phàm đang ôm Túc Bảo gặp mặt mười tám vị đường chủ và phó tướng dưới quyền.

Sắc mặt anh lành lạnh, không giận tự uy: “Giới thiệu một chút, đây là con gái tôi, Túc Bảo, đại tiểu thư nhà họ Mộc! Sau này lời con bé cũng là lời của tôi, mặc kệ con bé có yêu cầu gì, không cần hỏi nguyên nhân, đáp ứng tất cả.”

“Đồng thời, bảo vệ con bé mọi lúc mọi nơi là quy tắc ưu tiên hàng đầu.”

Mọi người bên dưới đồng thanh: “Dạ!”

Những người này đều là người của Mộc Quy Phàm, chỉ trung thành với một mình anh, do anh gom góp từng chút một khi còn lưu lạc. Về công, những người này có thể lên chiến trường, về tư, bọn họ có thể giải quyết một số việc chính phủ không tiện nhúng tay. Những người đang có mặt hiện tại, ai cũng là tai to mặt lớn, có khả năng gánh vác một phương hết.

Trên trán Túc Bảo đang bôi thuốc đỏ, Mộc Quy Phàm chưa từng chăm sóc trẻ con nên động tác khá thô lỗ, bôi cả mảng lớn khiến dáng vẻ của bé trông khá dữ tợn…

Túc Bảo giơ tay sửa lại: “Là tiểu tiểu thư, không phải đại tiểu thư ạ!”

Mặc dù bé không còn là bạn nhỏ ba tuổi nữa nhưng cũng mới bốn tuổi chứ mấy, người lớn mới gọi là đại tiểu thư, bé còn nhỏ nên chỉ là tiểu tiểu thư thôi.