Chương 314
“Cậu cả tức giận, Túc Bảo bèn nói bác quản gia kia không có phép lịch sự. Cậu cả uốn nắn lại, là không có giáo dưỡng.”
“Sau đó, bác quản gia tức giận rồi len lén đẩy Túc Bảo ngã.”
Cục bột nhỏ: các cụ vẫn hay nói câu gì ý nhỉ? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt? Có chân để ôm thì tranh thủ ôm chân dài?
Cô bé duỗi bàn tay nhỏ ra, lập tức tố cáo: “Túc Bảo ngã đau tới mức mông nhỏ như muốn nứt làm đôi, tay cũng đỏ ửng rồi nè!”
Ánh mắt Mộc Quy Phàm lại lạnh thêm mấy phần.
Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay đỏ ửng của Túc Bảo.
“Sau đó thì sao?” Mộc Quy Phàm nở nụ cười rét lạnh.
Nhà họ Mộc hãi hùng khiếp vía, vội giải thích.
Nào ngờ Mộc Quy Phàm quét ánh mắt lạnh lẽo tới, cả nhà họ Mộc không phun ra được một từ.
Túc Bảo tiếp tục kể tội: “sau đó bà cụ Mộc kêu Túc Bảo xin lỗi bác quản gia, không xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Mộc Quy Phàm: “Con xin lỗi rồi?”
Túc Bảo gật đầu: “Con xin lỗi cái mốc ý!”
Sự rét lạnh trong mắt Mộc Quy Phàm tan chảy, anh cười nói: “Không tồi.”
Chuyện sau đó thì anh biết rồi.
Nhiệm vụ lần này quả thực hơi khó, anh về Kinh Đô trễ hơn dự kiến một tiếng.
Xuống máy bay là anh lập tức lái xe tới đây, đang nghĩ không biết cục bột nhỏ đã đến nhà họ Mộc chưa.
Thế là anh tiện tay ‘kết nối’ camera nhà họ Mộc.
Kết quả vừa đúng lúc trông thấy bọn người này chặn Túc Bảo, còn đòi thay anh dạy dỗ con gái anh.
Thấy cả người Mộc Quy Phàm toát lên sát khí lạnh lẽo, bà cụ Mộc vội nói: “Ai ôi, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi! Mọi người cũng đâu có biết, cũng tại quản gia Chương…”
Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Ồ? Thế người đòi dạy dỗ con gái tôi không phải bà sao?”
Bà cụ Mộc tức thì nghẹn họng: “Bà… bà không có ý đó…”
Bà cụ Mộc cảm thấy ấm ức vô cùng, là bậc ông bà mà phải vâng vâng dạ dạ với một đứa cháu.
Ông cụ Mộc trừng mắt với vợ một cái, làm bộ tức giận: “Xem bà hồ đồ không cơ chứ! Chưa làm rõ chuyện đã vội kết luận bừa!”
Bà cụ Mộc: “Vâng vâng!”
Ông cụ Mộc mặt mày rạng rỡ: “Tiểu Phàm à, bà nội con già nên hồ đồ rồi, con đừng chấp nhặt với bà ấy nhé…”
Mộc Quy Phàm nhìn từ trên cao xuống bằng ánh mắt lạnh lùng: “già nên hồ đồ ư, gạt ai chứ?”
Bà cụ Mộc cố kiềm cơn giận, đành nhún nhường trước mặt mọi người: “Xin lỗi con! Bà cố sai rồi!”
Mộc Quy Phàm cười giễu, cụp mi nhìn Túc Bảo: “Thế nào? Hài lòng không con?”
Nếu con gái anh nói một câu không hài lòng, anh sẽ bắt họ xin lỗi lại.
Đến khi nào Túc Bảo vừa lòng thỏa dạ mới thôi.