Chương 304
Tuy nhiên nhớ lại trước kia, Cẩm Ngọc cũng từng được ông ấy che chở như thế, đến cuối cùng còn chưa kịp nhìn thấy được sự tuyệt vời của thế gian này đã ra đi trong tiếc nuối.
Ông ấy lại muốn mang tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian này tới trước mặt cục bột nhỏ, để bé nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn…
Túc Bảo dựa vào người ông cụ Tô, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ông ngoại, chiến thần là gì vậy ạ?”
Ông cụ Tô nói: “Chiến thần là một vị anh hùng có tài đánh trận, bọn họ giống như vị thần bảo vệ bảo vệ đất nước của chúng ta vậy, bây giờ chúng ta có thể sống trong một quốc gia hòa bình tất cả đều nhờ các vị thần bảo vệ như bọn họ đổ máu, hy sinh đổi lại được.”
Tuy từ cái nhìn đầu tiên Mộc Quy Phàm cho người ta một cảm giác anh không phải là một người tốt nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, quả thật Mộc Quy Phàm khiến người ta tôn trọng, dù có thế nào ông cụ Tô cũng sẽ không giấu Túc Bảo điều này.
Túc Bảo hỏi: “Vậy thì có nghĩa đó là một người tốt, rất tài giỏi ạ?”
Ông cụ Tô cụp mắt nhìn Túc Bảo rồi cười nói: “Ít ra thì không xấu lắm.”
Đồng ý đến nhà họ Mộc, không phải là vì muốn xem Mộc Quy Phàm có thể làm tới mức độ nào đó sao? Nếu như anh theo phe nhà họ Mộc hoặc là quay về nhà họ Mộc, nhận tổ quy tông gì đó, thế thì nhà họ Tô bọn họ không thể để Túc Bảo đến đó.
Với cái nề nếp của nhà họ Mộc kia, cho dù ở đó nửa ngày cũng không được.
Túc Bảo lại nghĩ đến một vấn đề khác, đánh trận?
Bé hoài nghi hỏi: “Bây giờ chúng ta cũng không đánh trận nữa!”
Chỉ có xem trên tivi mới thấy được đánh nhau, đều là phim ảnh cả.
Ông cụ Tô hiền từ vỗ lên vai Túc Bảo rồi nói: “Chiến tranh trong thời bình không phải là chiến tranh người bình thường có thể nhìn thấy.”
Hoà bình, từ xưa đến đều được xây dựng trên mồ hôi, xương máu và nước mắt. Làm gì có năm tháng bình yên, chỉ là có người đứng phía sau ngăn chặn bom đạn trong thầm lặng mà thôi.
Túc Bảo như hiểu như không, nhưng nói như thế, hình như người ba chiến thần này có vẻ rất tốt.
Bé muốn đi gặp người ba chiến thần này.
Xem thử có phải anh rất cao rất cao giống như trong giấc mộng của bé không, vào nhà sẽ bị đập đầu cái cốp vào khung cửa.
Anh sẽ giống như các ông ba khác, để bé cưỡi lên trên cổ sao?
Chắc ba bảo vệ người dân thì sẽ là một ông ba tốt nhỉ? Không giống người ba ban đầu của bé…
…
Quản gia nhà họ Mộc quay về, bà cụ Mộc đang ngồi trong phòng khách ở tầng một, tiện hỏi một câu: “Sao vậy, nhà họ Tô rất vui đúng không?”
Người có thể khiến quản gia nhà họ Mộc tự mình mang thiệp đến, ngoài những người có dính líu đến chính trị ra thì có rất ít người có được đãi ngộ này, nhà họ Tô cũng được tính là một nhà trong số đó.
Quản gia cung kính nói: “Bà chủ, tôi đã mang thiệp mời tới đó rồi nhưng hình như ông cụ nhà họ Tô không được vui cho lắm, đuổi thẳng cổ tôi về.”
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có thể là do hôm trước chúng ta không gặp bé gái kia nên bọn họ ghi thù chăng! Nhà họ Tô vẫn luôn rất cưng chiều cô tiểu thư này.”
Bà cụ Mộc nhíu mày, hết sức không vui.