Chương 30
Vừa rồi Tô gia mặc kệ bọn họ, nên bây giờ anh ta phải tìm cơ hội ở chỗ Túc Bảo.
Lâm lão gia cười ha hả nói: “A, quả nhiên, nhà thông gia quả nhiên tài giỏi, vậy mà đã bắt được con vẹt này rồi.”
Lâm Phong cũng cười nói, “Túc Bảo thích vẹt … Con xem, ba thật là bất cẩn, vậy, sau này ba sẽ mua thật nhiều vẹt cho Túc Bảo, được không?”
Trẻ con có thể không hiểu nhiều như người lớn, nhưng chúng không ngốc.
Túc Bảo nhìn nụ cười giả tạo của Lâm Phong, cúi đầu không nói lời nào, ôm chặt con thỏ nhỏ với con vẹt vào trong lòng.
Bé cũng không muốn có nhiều vẹt như vậy, sau khi mẹ qua đời, bé chỉ muốn được ba ôm vào lòng một cái.
Nhưng ba chỉ toàn phớt lờ, mắng mỏ và đánh đập bé.
Ngay cả ngày đó, bé còn cảm thấy rằng ba thực sự muốn đánh chết bé …
Túc Bảo vốn cho rằng bé thật sự giống như một tiểu tai họa mà bà nội hay nói, sẽ không ai thích bé cȧ!
Nhưng trong thời gian nằm viện, ông ngoại và các cậu của bé rất tốt với bé, cũng nói với bé rất nhiều điều, nói rằng đó không phải là lỗi của bé.
Túc Bảo giờ… không muốn ba nữa.
Túc Bảo không biết mình có phải là một đứa trẻ hư nên mới nghĩ như vậy hay không, trong lòng không ngừng bất an.
Nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, hét lên nói: “Con không muốn, không cần ba mua vẹt cho con, con cũng không cần ba nữa.”
Lâm Phong sửng sốt.
Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân cũng cau mày.
Con nhóc chết tiệt vừa thấy nhà họ Tô giàu có nên muốn vứt bỏ nhà họ đúng không?
Lâm Phong không khỏi nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Túc Bảo!”
Anh ta cảm thấy bản thân đã rất kiềm chế rồi, chuyện nhỏ này Túc Bảo cũng không hiểu được sao? Bây giờ là lúc để bướng bỉnh sao?
Lâm phu nhân ở một bên thở dài nói: “Này, Túc Bảo, ba con xác thực đối với con có chút nghiêm khắc, nhưng con cũng không thể nói như vậy. Không có đứa trẻ nào không cần ba cả.”
Lâm lão gia cười nói với người nhà họ Tô: “Ha ha, thật là trẻ nhỏ có chút không hiểu chuyện. Nhà thông gia, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi? Chúng ta sẽ chiêu đãi mọi người thật tốt.”
Lâm Phong trực tiếp bỏ qua cảm xúc của Túc Bảo, nói: “Đúng vậy! Ba với anh vợ hiếm khi tới đây. Trời ơi, Cẩm Ngọc cũng thật là, chẳng bao giờ nhắc về mọi người với con cả.”
Đúng lúc này, con vẹt trong ngực Túc Bảo đột nhiên kêu lên: “Anh Phong, làm ơn… Em đau quá!”
Thanh âm cùng giọng điệu giống hệt Tô Cẩm Ngọc.
Sắc mặt Lâm Phong bỗng nhiên thay đổi.
Khi mọi người trong nhà họ Tô nghe thấy vậy, họ đều ngẩn ra.
Giọng nói này… không phải là Ngọc nhi của bọn họ, thì còn ai vào đây nữa? !
Nếu một con vẹt học nói từ con người, điều đó có nghĩa là nó đã từng nghe thấy như vậy.
Câu nói này sống động, bọn họ giống như đang nhìn thấy cảnh tượng Ngọc Nhi cuộn tròn trêngiường, cầu xin Lâm Phong cứu cô ấy …