Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 242




Chương 242

Kỷ Trường nói: “Không phải, ngày ấy bụng nó chỉ có một em bé, những quỷ con khác có lẽ là do nó phá thai nhiều lần từ rất lâu trước đó.”

Những đứa trẻ ấy xiết bao hi vọng được ra đời, lại bị Mục Thấm Tâm vô tình giết chết từ trong bụng, nên linh hồn trẻ con mới không cam tâm mà lưu lại chốn trần gian.

Thường thì chúng sẽ tan thành mây khói hoặc nếu ở lại trần gian thì không đi lại lung tung mà bám và người mẹ mình cho đến khi người mẹ chết.

Kỷ Trường hỏi: “Mục Thấm Tâm, ngươi đã chết rồi sao còn không đi đầu thai?”

Còn biến thành lệ quỷ.

Rốt cuộc oán khí lớn cỡ nào chứ!

Mục Thấm Tâm cay đắng nói: “ta không đầu thai, sao ta phải buông tha cho Lâm Phong và Túc Bảo.”

Nó cười: “Túc Bảo, nhớ ba của mày chứ? À không, không phải ba mày.”

“Ba mày và mẹ mày không nhận giấy chứng nhận cũng không tổ chức đám cưới. Thứ duy nhất họ có là một ‘nghi thức cưới hỏi’…”

“Thế nhưng nghi thức duy nhất đó lại bị tao thay thế trong đêm động phòng hoa chúc….ha ha ha”

“Tao thắng rồi, mẹ của mày đã thua! Mẹ của mày bị tao ném cho 7,8 lão già!”

“Tiếc thay, người mẹ có mệnh lớn của mày không bị đám đàn ông già kia giày vò tới chết!”

“Ha ha, Túc Bảo, mày chính là đồ con hoang! Đứa con hoang không rõ lão đàn ông xấu xí nào là ba của mình!”

Mục Thấm Tâm càng nghĩ càng không cam lòng!

Ngày đấy nó quá ngây thơ, tưởng rằng Lâm Phong là lựa chọn tốt nhất, là người nhiều tiền nhất!

Dùng mọi thủ đoạn như thăng cấp đánh quái vật, nó đã đạp Tô Cẩm Ngọc dưới chân rồi, nó thắng rồi, lắc mình từ tiểu tam lên làm chính thất và nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Những gì Tô Cẩm Ngọc không có được, nó đều có được.

Chẳng ngờ tên đàn ông mà nó hao tâm tổn trí cướp được lại là đồ rác rưởi.

Túc Bảo không khỏi ôm chặt thỏ con trong lòng.

Cô bé hiểu chỗ này không hiểu chỗ kia, nhưng điều đó không ngăn cản cô bé nắm được thông tin chính:

Ba của cô bé không phải người ba trước đây?

Ba của cô bé là ông già xấu xí?

Còn….còn có 7,8 ông già?

Mục Thấm Tâm oán hận nguyền rủa: “Mày chính là đồ con hoang, thứ con hoang vừa thấp hèn vừa dơ bẩn! Là tiểu thiên kim của nhà họ Tô thì đã sao nào? Dòng máu chảy trong người mày mãi dơ bẩn và thấp hèn!!”

Mục Thấm Tâm ôm oán hận trong lòng nên lời lẽ phun ra cũng độc ác và thẳng thừng, chẳng chút kiêng dè.

Kỷ Trường chau mày, khẽ búng ngón tay, một lá bùa màu vàng bay ra bịt kín miệng Mục Thấm Tâm!

“Miệng gì vừa dơ vừa thối.” Kỷ Trường chán ghét nói.

Mục Thấm Tâm không chửi bới được nữa, chỉ có thể phát ra tiếng ú ú…

“ Túc Bảo, đi tắm rồi ngủ đi con, sư phụ xử lý con quỷ nầy” Kỷ Trường nói.