Chương 24
Mục Thấm Tâm đã từng đọc một bài báo, nói rằng một giáo viên mầm non đã đánh một đứa trẻ, sau đó đe dọa đứa trẻ rằng cô ta có một chiếc kính viễn vọng dài, bất kể đứa trẻ nói hay làm gì, cô ta đều có thể nghe thấy, quả nhiên đứa trẻ đó về nhà không dám kể với bố mẹ chuyện mình bị đánh.
Mục Thấm Tâm khẽ động, cố hết sức uy hiếp: “Dì nói cho con biết, đừng tưởng rằng con có mấy người cậu là bọn họ có thể bảo vệ con! Dì biết pháp thuật đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được con! ”
Túc Bảo đột nhiên mở miệng, tàn nhẫn cắn mạnh vào lòng bàn tay của Mục Thấm Tâm!
Mục Thấm Tâm kêu lên, theo bản năng giơ tay tát vào mặt Túc Bảo!
Nhìn thấy cái tát sắp giáng xuống mặt Túc Bảo, chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay Túc Bảo chợt loé lên, nhấc lấy tay Túc Bảo tát Mục Thấm Tâm một cái.
Mục Thấm Tâm cười lạnh, tay nhỏ chân nhỏ, cũng dám đánh người?
Nhưng mà, một giây kế tiếp, Mục Thấm Tâm ầm một tiếng bay ra ngoài, rơi vào trong bụi rậm!
Cùng lúc đó, Túc Bảo được Tô Ý Thâm ôm vào lòng!
Túc Bảo sửng sốt, nhìn tay mình, rồi lại nhìn cậu út.
Trong mắt bé hiện lên một tia nghi hoặc, không biết là vừa rồi là do bé đánh bay dì ta, hay là do cậu út đá bay dì ta?
Tô Ý Thâm cũng có một chút nghi ngờ, vừa rồi dường như anh đã đá bay Mục Thấm Tâm một cách quá dễ dàng thì phải, thật kỳ lạ … Chẳng lẽ là ảo giác?
Tô Ý Thâm lạnh lùng nhìn Mục Thấm Tâm, trầm giọng nói: “Cô dám đánh Túc Bảo?!”
Trong mắt anh tràn ngập hàn ý, ôm Túc Bảo trong ngực từng bước đi về phía trước.
Mục Thấm Tâm hoảng sợ, chết tiệt, Tô Ý Thâm đến khi nào vậy?
Cô ta vội vàng xua tay: “Không phải, Tô tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi sao có thể đánh Túc Bảo? Tôi, tôi cũng coi như là mẹ của Túc Bảo mà…”
Đôi mắt của Tô Ý Thâm càng thêm lạnh lùng, dùng một chân giẫm lên mặt của Mục Thấm Tâm!
“Mẹ của Túc Bảo? Cô cũng xứng?!” Tô Ý Thâm dùng tay bịt lại hai tai của Túc Bảo, đem đầu nhỏ của Túc Bảo ấn vào trong ngực, không cho bé xem cảnh tiếp theo!
Nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Tô Ý Thâm, Mục Thấm Tâm hoảng sợ: “Tô tiên sinh…”
Cô ta chưa kịp nói xong, Tô Ý Thâm đã dùng sức giẫm lên người cô ta, khiến mặt cô ta bị bẹp dí xuống đất!
“A”
Mục Thấm Tâm kêu lên thảm thiết! Mặt cô ta bị đá cứa vào, thậm chí còn có một viên đá nhỏ cắm vào da thịt, rất đau!
Con vẹt từ trên cao bay tới, đậu trên ngọn cây cách đó không xa, quang quác kêu lên:
“Đánh con chó rồi! Đánh con chó rồi!”
Đồ ngốc! Đồ ngốc!”
Cô ta đau muốn khóc, nhưng Tô Ý Thâm căn bản không có ý định bỏ qua cho cô ta, cô ta thắc mắc có khi nào đầu mình sẽ bị giẫm nát không!
“Tô tiên sinh, thả tôi ra… xin anh tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!”
Mục Thấm Tâm gào khóc nói.
Tô Ý Thâm hừ lạnh một tiếng nhấc chân ra.
Bạo lực trước mặt trẻ con là không tốt, anh nhịn.