Chương 202
Tuyết Nhi đặt hai tay lên bàn, ngồi ngay ngắn, đột nhiên giơ tay lên nói: “Thưa cô, Đường Tử Hàng và Túc Bảo đang chuyển giấy trong lớp.”
Tuyết Nhi biết giáo viên tiếng Anh là một người rất hung dữ, ghét người khác nói chuyện và chuyển giấy trong lớp, nên Túc Bảo nhất định sẽ bị mắng.
Trong mắt Tuyết Nhi ẩn chứa sự hưng phấn, trên mặt lại lộ ra vẻ chính trực.
Giáo viên tiếng Anh trên bục giảng bị ngắt lời, nhìn Túc Bảo và bạn học nam phía sau.
Cô giáo dạy tiếng Anh là một phụ nữ trung niên đeo kính gọng đen, rất nghiêm túc, nghe vậy lập tức đi xuống dưới.
Cô giáo đưa tay ra quát: “Đưa ra!”
Mặt Đường Tử Hàng trắng bệch, đưa tờ giấy nhỏ trong tay cho giáo viên tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh mở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trên, sau đó ánh mắt dừng trên người Túc Bảo.
“ Túc Bảo, ai cho em mang thú cưng tới trường?”
Cô giáo tiếng Anh là một phụ nữ trung tuổi, tính tình quái dị, từ khi bị bắt quả tang tặng quà hối lộ, mở miệng ra là cô ta nói về “quy tắc”, không ưng cách ban giám hiệu nhà trường bợ đỡ nhà họ Tô.
Vì thế, dù cuộc họp hội đồng nhà trường vào buổi sáng đã nhắc phải quan tâm đặc biệt tới Túc Bảo, cô ta cũng quyết chí không làm theo.
Cả khóa lớp 1, mấy lớp cô ta phụ trách dạy đều giỏi nhất trường, thành tích vốn là tất cả, cho nên cô ta có vốn liếng để tự hào.
“Thu dọn đồ đạc, ra ngoài đứng đi!” Giáo viên tiếng Anh cúi đầu nhìn Túc Bảo.
Túc Bảo chưa bao giờ đi học, nhưng mơ màng hiểu được mình đã làm sai.
Hóa ra lên lớp không được truyền giấy.
“Cô ơi…. em”
Chưa dứt lời, giáo viên tiếng Anh đã đập thước kẻ lên bàn của Túc Bảo và lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ em là con nhà ai! Nhà em giàu cỡ nào! Trong lớp của tôi, em phải tuân thủ quy tắc của tôi!”
Túc Bảo: “…”
Cô bé muốn nói xin lỗi mà!
Nhưng khi nhìn lại cô giáo tiếng anh, đôi lông mày dựng đứng, gò má cao và đôi môi mỏng nhợt nhạt.
Túc Bảo nhớ sư phụ đã dạy, tướng mạo như này gọi là ‘tướng khắc nghiệt ’
Túc Bảo không xin lỗi mà đeo cặp lên, ôm rùa và vẹt ra khỏi lớp.
Đường Tử Hàng cúi đầu không dám phản bác, đi theo Túc Bảo ra ngoài chịu phạt.
Tuyết Nhi vui đến mức suýt nữa cười thành tiếng!
Ha ~
Không phải Túc Bảo giỏi lắm sao? Xem xem, cũng bị bắt như mọi người thôi!
Túc Bảo tưởng trường học là nhà họ Tô chắc? Nhìn đi, rời khỏi nhà họ Tô, Túc Bảo chẳng là cái thá gì!
Tuyết Nhi vui vẻ mím môi, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng lại không biết, quỷ giả dối trên đầu cô bé hít sâu một hơi rồi chợt ngoác miệng cắn vào cổ cô bé…