Chương 198
Sau đó mò thêm một con vẹt rồi nhét vào ngăn kéo.
Cụ rùa: “@¥%……!”
Tiểu ngũ chui vào ngăn kéo rồi trốn luôn trong đó.
Tuyết Nhi sửng sốt.
Các bạn trong lớp cũng choáng váng.
Cô giáo cũng kinh ngạc.
Đây là thao tác gì?
Tô Tử Du quá mất mặt, lấy tay bưng trán.
“ Túc Bảo… đây là..” Cô giáo cẩn thận cân nhắc lời nói.
“Cô giáo yên tâm ạ, cụ rùa không biết nói, con vẹt cũng không làm ồn đâu!”
Túc Bảo hơi khựng lại rồi bồi thêm một câu: “Túc Bảo đến trường thì họ ở nhà sẽ rất cô đơn, cho nên làm ầm lên đòi theo Túc Bảo đi học.”
Cô giáo bưng trán, khóe miệng khẽ giật.
Rùa với vẹt thì hiểu cô đơn là gì?
Không đúng, trẻ nhỏ như em thì biết gì là cô đơn?
Nhưng cô giáo không nói gì, chỉ mặt mày rạng rỡ nói: “Túc Bảo nè, đây là lớp học, nếu rùa và vẹt làm ồn thì cô sẽ đưa hai bạn đó ra khỏi lớp nha.”
Hôm nay trước khi vào lớp, ban giám hiệu tổ chức họp khẩn.
Bên viện trợ lớn nhất cho trường tư thục Quốc Tế Ngũ Tượng chính là nhà họ Tô.
Ban đầu khi Quốc Tế Ngũ Tượng chưa có danh tiếng, việc đầu tư xây dựng trường học và đội ngũ giáo viên cần 10 tỷ, nhà họ Tô đã đầu tư 8 tỷ.
Vì vậy, khi Tô Nhất Trần nhờ nhà trường chăm sóc cháu gái nhỏ của mình trong một ngày, hiệu trưởng lập tức đồng ý.
Cô giáo cũng không tiện nhắc nhở thêm, chỉ thấy rùa đã chui đầu vào mai như bất động, con vẹt cũng ngoan ngoãn nằm im lìm trong ngăn kéo không hót một tiếng.
Túc Bảo cũng nhìn cô giáo bằng đôi mắt lấp lánh, ngoan ngoãn gật đầu: “Rõ ạ”
Cô giáo chỉ đành dạy bài trước….
Kỷ Trường bay bên cạnh, nhìn đăm đăm vào ác quỷ cưỡi trên cổ Tuyết Nhi.
Ác quỷ nhìn Kỷ Trường đầy cảnh giác, trong mắt chất chứa sự hồ nghi
Nó không thể cảm nhận bất cứ âm sát nào từ người Kỷ Trường nên không sao phân biệt được Kỷ Trường là loại quỷ gì.
Kỷ Trường đang phổ cập kiến thức cho Túc Bảo: “Đây là một con quỷ hư vinh, cặp sách nhỏ, lát nữa tan học con hẹn Tuyết Nhi ở rừng cây nhỏ, chúng ta bắt con quỷ kia.”
Nói với Tuyết Nhi: “Tan học đừng đi, gặp nhau ở rừng cây nhỏ!”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ, nói với chị Tuyết Nhi, hẹn gặp ở rừng cây nhỏ!”
Đang nghiêm túc nghe giảng thì nghe thấy lời Túc Bảo lẩm bẩm, Tuyết Nhi hỏi: “Gì cơ?”