Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 196




Chương 196

“Wow, tớ nghe nói ba anh ấy là chiến thần đó, một tướng quân cực vĩ đại nha.”

“Tớ chưa bao giờ được gặp chú ấy, không ngờ Tuyết Nhi lại đại diện cho nhà họ Tư đi tham dự!”

“Thế cậu có quan hệ gì với Tư Diệc Nhiên, wow, ba mẹ hai bên thân thiết nhỉ, không lẽ lại là kiểu từ bé đã đính ước như trên ti vi đó chứ?”

Tiểu lâu la vây quanh Tuyết Nhi, không ngừng hỏi.

Tuyết Nhi bày ra bộ dạng xấu hổ: “Ôi, các cậu đừng hỏi chuyện này!”

Cô bé bưng mặt đi về chỗ ngồi rồi vùi mặt vào sách toán.

Lạy ông tôi ở bụi này….

Nghĩ tới lời của Vân đại sư nói Tuyết Nhi và Tư Diệc Nhiên là một cặp trời sinh, lời nói và hành động của Tuyết Nhi càng khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng đó.

Mấy cô bé lớp một đôi khi có những suy nghĩ sành sỏi vượt ngoài dự đoán mà người lớn không thể hiểu được.

Nhưng kiểu như Tuyết Nhi thì quả thực rất chuộng hư vinh….

Lúc này không ai trông thấy một ác quỷ đang cưỡi trên cổ Tuyết Nhi, nó cười he he một tiếng.

“Hư vinh chứ gì….. khoe khoang chứ gì….”

“Mới tí tuổi đầu đã chuộng hư vinh dường này…. ôi… đúng là chất dinh dưỡng tốt nhất cho ta.. ”

Ác quỷ ôm đầu Tuyết Nhi, thoải mái híp đôi mắt lại.

Miệng ngoác ra…. hít một ngụm hắc khí từ người Tuyết Nhi….

Ở một nơi khác.

Túc Bảo đang ngoan ngoãn đi sau Tô Tử Du.

Tô Tử Chiến và Tư Diệc Nhiên đều học lớp hai, còn Tô Tử Du và đám nhóc mập hồi nãy đều học lớp 1.

Tư Diệc Nhiên lặng lẽ đi sau cùng.

Chỉ nghe Túc Bảo đi phía trước không ngừng hỏi: “Anh ơi, lát nữa em vào cùng lớp với anh à?”

“Anh ơi, lát nữa em ngồi cùng bàn với anh được không?”

“Anh ơi, Tuyết Nhi học lớp nào ạ?”

Tô Tử Du cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, nói: “Im miệng!”

Cậu chỉ cảm thấy thật xấu hổ, các bạn nhỏ khác đều một mình tới trường, riêng cậu dẫn theo cái đuôi nhỏ.

Mất mặt chết thôi.

Túc Bảo lập tức bụm miệng, nhỏ giọng nói: “Được ạ, xin lỗi anh…”

Cục bột nhỏ chớp mắt nhìn Tô Tử Du, bàn tay nhỏ che kín miệng.

Thấy Tô Tử Du nhìn mình còn vội bỏ tay ra, nói: “Anh trai yên tâm, Túc Bảo sẽ không làm ồn nữa đâu.”

“Cừu mập…cừu mập… cừu mập của ta, mi ở đâu…” Túc Bảo lầm bầm lầu bầu.

Tô Tử Du: “…”

Các cậu bé ở độ tuổi này nghịch ngợm nhất, hay giật bím tóc của các cô gái nhỏ và quậy phá. Đang lúc rảnh rỗi lại trông thấy Tô Tử Du đưa Túc Bảo vào, bọn nhóc đương nhiên phải cười nhạo rồi.

Tô Tử Du chỉ thấy mất mặt vô cùng….