Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 19




Chương 19

Lâm phu nhân cay đắng nói: “Cái con nhóc chết tiệt đó! Bay lên cành cây biến thành phượng hoàng rồi, còn không biết về thăm nhà một chuyến!”

Thứ vô ơn phụ nghĩa, bọn họ vẫn còn là ông bà nội của nó đấy!

Ở cái tuổi già như vậy rồi, có lỗi gì mà không thể tha thứ chứ?

Hơn nữa bọn họ cũng đâu có nói sai, ngay từ đầu chính nó là người đẩy Mục Thấm Tâm xuống lầu dẫn đến sảy thai còn gì.

Đúng vào lúc này, Mục Thấm Tâm từ trên lầu đi xuống, cô ta nhẹ giọng nói: “Ba mẹ, Lâm Phong, yên tâm đi, Túc Bảo nhất định sẽ trở về.”

Mục Thấm Tâm cầm một con thỏ trong tay, đó là con thỏ nhỏ của Túc Bảo.

“Ba mẹ yên tâm đi, con thỏ của Túc Bảo còn để ở nhà này, nó chắc chắn sẽ quay lại lấy”

Người khác không biết con thỏ này đối với Túc Bảo có bao nhiêu quan trọng, nhưng Mục Thấm Tâm thì biết rất rõ.

Đây là thứ duy nhất mà người mẹ đoản mệnh chết tiệt kia để lại cho nó, con nhóc kia ngày nào cũng ôm lấy nó, cho dù bị đánh đòn nặng cỡ nào cũng không chịu buông tay.

Mục Thấm Tâm vẫn nhớ có một lần, con nhóc kia cho dù cô ta có véo thế nào cũng không khóc, nhưng vừa giật con thỏ bông của nó ra rồi cắt cái tại thì Túc Bảo khóc rất kinh khủng.

Lâm Phong nhìn con thỏ rách nát tả tơi trong tay Mục Thấm Tâm, cau mày hỏi: “Em xác định nó sẽ trở vê?”

Anh ta có chút không tin, một con thỏ rách nát thì có gì đáng mong nhớ chứ.

Mục Thấm Tâm cười nhẹ: ” Lâm Phong, anh thường không có thời gian ở bên Túc Bảo, nên anh đương nhiên không biết rằng nó thích con thỏ nhỏ này nhất. Đây là món đồ tưởng niệm duy nhất mà mẹ nó để lại, nên đối với nó mà nói thì rất quan trọng.”

Lâm lão phu nhân ngẫm lại một lúc, gật đầu, hình như có chuyện này.

Suốt một năm qua cái con nhóc chết tiệt kia cứ ôm khư khư con thỏ trong lòng chưa từng rời tay, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng phải mang theo.

Bà vui mừng nói: “Thật tốt quá, hi vọng nó sẽ trở về!”

Chỉ cần nó trở về, dỗ một đứa trẻ mà thôi, không phải quá dễ sao?

Mục Thấm Tâm rũ mắt xuống, che đi tia sáng vừa loé lên trong mắt.

Túc Bảo nhất định sẽ quay lại, ngoài con thỏ này ra, bé còn có một bạn nhỏ vô cùng quan trọng cũng đang ở đây – một con vẹt.

Con vẹt đó không biết là của gia đình nào đi lạc, nó hiện đang sống trong khu rừng phía sau biệt thự của Lâm gia.

Người khác không thể tiếp cận được nó, nhưng chỉ cần Túc Bảo xuất hiện thì nó sẽ lập tức bay qua.

Đây là lý do tại sao Mục Thấm Tâm chắc chắn rằng Túc Bảo sẽ trở lại.

Con thỏ thì có thể sai người tới lấy, nhưng con vẹt kia thì chỉ có Túc Bảo mới có thể mang đi được. Mục Thấm Tâm nói: “Lúc nãy con đã khâu lại và giặt sạch con thỏ này rồi. Đợi khi Túc Bảo trở lại nó chắc chắn sẽ rất vui.”

Lâm Phong hạnh phúc ôm lấy Mục Thấm Tâm, nói: “Vất vả cho em rồi! Haizz, em thật tốt bụng, Túc Bảo đã hại em thành ra như vậy, em không những không để ý mà còn giúp nó khâu lại con thỏ … Đợi chúng ta vượt qua cửa ai khó khăn này, anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”