Chương 151
Bé chỉ cảm thấy rất vui, xua tay nói: “Không cần cảm ơn đâu ạ! Cứu người một mạng còn hơn xây bảy toà tháp mà!”
Cục bột nhỏ bé tí xíu, có lẽ còn chưa hiểu được ý nghĩa của những lời này nhưng lại nói ra với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vừa nũng nịu vừa đáng yêu!
Mọi người đều không nhịn được mà nở nụ cười, ngay cả Tô Nhất Trần vẫn luôn xụ mặt, biểu cảm cũng không khỏi dịu đi.
Tư Dạ dẫn theo già trẻ lớn bé trong nhà rời đi.
Vân đại sư bị vả mặt thật mạnh, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, từ đầu tới cuối không ho he một lời nào.
Thấy người nhà Tư chuẩn bị rời đi, đương nhiên ông ta cũng đi theo rồi.
Túc Bảo bỗng nhiên “ơ” lên một tiếng: “Hình như ban nãy Túc Bảo nghe thấy có người bảo sẽ ăn năm kí phân…”
Vẻ mặt Trường Phong ngượng ngùng, ước gì có thể đào một cái lỗ rồi chui xuống đất!
Mặt Vân đại sư đen như đáy nồi, nhìn chằm chằm Túc Bảo, lên mặt già dạy đời: “Còn nhỏ mà đã bắt chẹt người khác như vậy, nhóc cảm thấy mình đã cứu được cậu chủ nhỏ Tư thật sao? Lão đạo khuyên nhóc hãy tích đức nhiều hơn!”
Nói xong thì ông ta hừ một tiếng, vung phất trần, cực kỳ không vui vẻ rời đi.
Túc Bảo nhăn mặt, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Là bé đã cứu thật mà!
Không thì chẳng lẽ là bọn họ cứu chắc?
Cuối cùng Túc Bảo cũng biết, vì sao chú cảnh sát lại muốn bắt bọn họ rồi.
Bầu trời bên ngoài dần quang đãng trở lại, cảm giác lạnh lẽo trong phòng khách cũng biến mất.
Tô Nhất Trần nhìn Túc Bảo, vẻ mặt phức tạp…
**
Tư Diệc Nhiên vẫn rất suy yếu, Tư Dạ ôm cậu bằng một tay rồi đặt vào trong xe.
Bà cụ Tư vội vàng kéo Ôn Như Vân ra, muốn lên xe cùng nhưng lại không ngờ Tư Dạ đập mạnh bàn tay vào cửa xe, lạnh lùng nhìn bà ta.
“Con thấy cơ thể của mẹ vẫn dẻo dai lắm, ngày mai thu dọn một chút rồi về quê đi!”
Bà cụ Tư sững sờ.
Tư Dạ duỗi tay ôm eo Ôn Như Vân, kéo cô vào trong xe, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.
Chiếc xe lao vút đi, chỉ để lại bà cụ Tư vẫn đang giương mắt nhìn theo.
“Tôi đã tạo nghiệt gì vậy trời ơi…” Bà cụ Tư tức chết mất thôi.
Nhìn thấy Vân đại sư đứng ở phía sau thì vội vàng bảo: “Hầy… Khiến đại sư chê cười rồi!”
Vân đại sư nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Bà cụ Tư nói: “Mời đại sư lên xe…”
Vân đại sư lại nói: “Không cần.”
Dứt lời, tự mình đi ra ngoài.