Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 148: 148: Nữ Quỷ Đầu Tiên Bị Kí Chủ Gây Ảnh Hưởng




Chương 148

Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, một con thú nhỏ chết đi còn khiến trẻ con u buồn rất lâu, khó chấp nhận sự ra đi của ‘người bạn thú nhỏ bé’, huống chi trước mặt Túc Bảo còn là một cậu bé bằng da bằng thịt.

Túc Bảo nhìn Ôn Như Vân và Tư Dạ.

Ôn Như Vân quyết liều một phen!

Cô khiêng Tư lão phu nhân lên vai rồi đi ra ngoài!

Tư lão phu nhân tức giận mắng: “Xấc xược! Có loại con dâu đối xử với mẹ chồng như con hả? Thân là dâu mà….”

Ôn Như Vân đặt Tư lão phu nhân ra ngoài cửa, tức giận nói: “Thân là con dâu, con đã nhịn mẹ quá đủ rồi! Hôm nay con nói câu này với mẹ, chuyện của con trai con do con quyết định! Mẹ kiếp, mẹ mà dám bước qua cánh cửa này, có tin con vì đại nghĩa diệt thân đánh gãy chân mẹ không hả! ”

Tư lão phu nhân: “..”

Lồng ngực bà cụ phập phồng, tức tới độ hai mắt tối sầm.

Lòng vừa giận vừa ấm ức.

Bên trong kia là cháu trai bà cụ đấy! Bà cụ một lòng muốn tốt cho cháu mà cũng sai sao?

“Các con nhất định muốn nhìn Diệc Nhiên chết đi mới được hả!” Tư lão phu nhân khóc lớn.

Bên trong, Tư Dạ lạnh lùng nhìn Vân Đại Sư: “Ông tự đi ra ngoài hay để tôi mời ông!”

Mặt Vân Đại Sư bỗng chốc khó coi.

Từ khi ông ta ‘thành tiên’ đến giờ, nào có ai dám bất kính với ông ta như này, nhà họ Tư này được lắm, sau này có đến cầu xin thì ông ta cũng không bao giờ giúp họ!

“Hừ!” hình tượng cao nhân của bản thân không cho phép Vân Đại Sư buông lời đe dọa, chỉ đành hừ lạnh một tiếng.

Tư lão phu nhân tuyệt vọng khóc: “Con làm vậy là giết chết Diệc Nhiên! Làm vậy là giết chết cháu trai của mẹ…”

Tư Dạ lạnh lùng đáp: “Con tin Túc Bảo sẽ cứu được Diệc Nhiên!”

Vân Đại Sư chỉ muốn trợn trắng mắt, tin một cô nhóc ư? Ông ta thấy bọn người này điên thật rồi!

Lúc này Tô Nhất Trần nhìn thời gian, nói: “Đủ 5 phút rồi!”

Bà cụ Tô nhướn mày, châm chọc: “Đại sư, chẳng phải ông nói sau 5 phút người sẽ tỉnh ư?”

Sắc mặt Vân Đại Sư phút chốc trở nên cực kỳ đặc sắc…..

Lúc này, phía sau chợt truyền tới tiếng ‘phừng phừng’.

Chẳng biết từ lúc nào, Túc Bảo đã nhặt hết giấy trên đất và đốt cháy.

Ngọn lửa không lớn như Vân Đại Sư tạo ra ban nãy, nhưng cũng tỏa ra ánh lửa màu xanh.

Sau đó Túc Bảo ném quần áo vào chậu lửa, nét mặt rất nghiêm túc.

“Giết con gà đen….. Tát Bối Ninh…… giết con gà đen…”

Vân Đại Sư chau mày, giết gà đen…… gì chứ

Cô nhóc này đang chơi trò trẻ con hả!

“Làm xằng!” Vân Đại Sư nghiêm mặt mắng.

Đời này ông ta ghét nhất kiểu không hiểu gì mà làm bộ hiểu biết, lừa lọc đảo điên như Túc Bảo.