Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1330




Chương 1343

Tô Nhất Trần bình tĩnh đẩy vấn đề qua chỗ hắn: “Mộc Quy Phàm tìm giúp đó.”

Nghe vậy, Mộc Quy Phàm vừa bước vào cửa lập tức thuần thục xoay người đi ngược trở ra, chuẩn bị tiến hành một hồi sơ tán khẩn cấp trơn tuồn tuột.

Nhưng bà cụ Tô lại quay sang hắn: “Mộc Quy Phàm? “

Mộc Quy Phàm sờ mũi, bật lực tiến lại gần, giải thích: “Tìm thấy trên núi hoang đó bác.”

Bà cụ Tô tỏ vẻ không tin: “Thật không đó?” Có chắc là không phải quái nhân nào được đào ra từ phòng thí nghiệm không?

Cũng khó trách bà cụ lại đề cao cảnh giác, vì bà rất lo cho sự an toàn của cả gia đình, sợ cô “con dâu” này sẽ bất ngờ vùng dậy cắn người.

Đúng lúc này, giọng nói mềm mại của Túc Bảo vang lên: “Bà ngoại ơi, ba nói thật đấy ạ, mấy… hôm trước, bọn con đã cùng tìm thấy mợ cả đó.”

Bé vừa tỉnh dậy, trên người vẫn còn mặc “trang phục dạ hành” đen thui một cục từ trên xuống dưới của tối qua. Mái tóc dài rối như ổ quạ, tóc con chia chỉa, dù đã được buộc lại nhưng rất lỏng lẽo, cảm giác như sẽ rớt bất cứ lúc nào.

Tiểu Ngũ đậy trên vai bé, hơi nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ tí hi như hạt đậu dán chặt lên người vị khách không mời đang ngồi trong phòng khách.

“Thật không?” Bà cụ Tô hỏi.

Mắt Túc Bảo đảo quanh, lắp bắp: “Thật… thật ạ.”

Bà cụ Tô thầm thở dài trong lòng, không nhẫn tám vạch trần bé.

“Thế à, Túc Bảo nhà ta giỏi quá trời quá đất luôn.” Bà cụ Tô hiền từ vươn tay vuốt ve mái tóc suôn mượt của bé, tiện thể cởi dây buộc tóc sắp rớt xuống, chải lại tóc bé cho gọn gàng.

Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bà ngoại không cần lo lắng, vì mợ không cắn người đâu ạ.”

Cuối cùng, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Diêu Linh Nguyệt.

Từ lúc bước chân vào cửa, Diêu Linh Nguyệt cứ thế nhìn chằm chằm Tô Tử Du, hai mắt không thèm chớp lấy một lần, nhìn chẳng giống người sống tẹo nào.

Quần áo của cô ấy vừa cũ vừa nát, từ kiểu dáng đến chất liệu lại vô cùng đặc biệt, có rất nhiều chi tiết tương tự với đạo bào. Chiếc áo như chỉ khoác hờ vào người, chỗ dưới cánh tay thì sút cả chỉ, thoạt nhìn khá giống áo choàng.

Trên hông còn cột áo khoác của Tô Tử Chiến…

Tim Tô Tử Chiến đập thình thịch như nổi trống.

Cũng may bà cụ Tô đã giả vờ như không nhìn thấy, chỉ lo hỏi: “Thế cô ấy là bị…?”

Túc Bảo đáp: “Mợ cả bị bệnh ạ… theo lời sư phụ phụ thì mợ đã mất hết nhận thức rồi.”

Ồ, nghĩa là giờ đã hoá thành kẻ ngốc sao? Bà cụ Tô nghĩ thầm trong lòng.

Điều làm bà ấy do dự là…

Bà cụ Tô thấy Diêu Linh Nguyệt gầy chỉ còn da bọc xương, cả người đen thui, nhưng không phải đen kiểu phơi nắng mà giống như bị đốt trụi ấy…

“Thế… thế cô ấy ăn cơm hay… Uống máu?” Bà cụ Tô khó hiểu hỏi.

Mọi người: “??”

Diêu Linh Nguyệt đứng bất động ở giữa phòng khách, còn nhà họ Tô đang tranh luận sôi nổi về việc cô ăn gì và cô có cần ăn để sống không.

Túc Bảo nghe xong chỉ cảm thấy tối cả mắt, rốt cuộc mợ cả có cần ăn như người thường hay không?

Nếu mợ cả ăn thì bao năm qua ai đã đưa đồ ăn tới cho mợ ấy?