Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1317




Chương 1330

Quỷ cũng thấy rồi, cương thi cũng thấy rồi, hơn nữa cương thi còn là mẹ của cậu đó nha.

Xương trắng thì có là cái thá gì? Rõ là không đáng nhắc tới.

Tô Tử Du bắt đầu bò lên trên, mắt không nhìn ngang ngó dọc.

“Như vậy nè, trước tiên đặt tay xuống đất, sau đó bước chân ra…”

Hình như Diêu Linh Nguyệt đã hiểu mọi người đều muốn cô ra ngoài.

Thế là…

Diêu Linh Nguyệt lại nhảy tưng tưng tại chỗ.

Dù không giơ tay nhưng cô vẫn nhảy theo cách của cương thi.

Tô Tử Du cảm thấy đau đầu, cậu liếc nhìn hang động, cục đất đã ngừng rơi xuống, nhưng muốn đảm bảo an toàn thì vẫn nên thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.

“Em gái con nói bây giờ mẹ có thể di chuyển rồi, mẹ có nghe thấy tụi con nói gì không?” Tô Tử Du lùi lại và nói.

Nghe được giọng nói của Tô Tử Du, Diêu Linh Nguyệt lại vặn cổ, chăm chú nhìn cạu.

Tô Tử Du làm động tác tắc kè trèo tường: “Trèo… bò, biết không ạ?”

Diêu Linh Nguyệt nhảy lên… nhảy lên… tiếp tục nhảy.

Túc Bảo sờ trán: “Ôi ~ Mợ cả thật ngốc. Đầu của con to hơn đầu chị Hân Hân rồi đây nè.”

Hao tâm tốn sức quá mà!

Hình như mợ cả không thuộc diện có thể tiếp thu trong thời gian ngắn!

Vậy trước tiên phải dừng việc hướng dẫn!

Túc Bảo trực tiếp nắm lấy vai Diêu Linh Nguyệt, hét to rồi nhấc cô lên.

Diêu Linh Nguyệt đã bị đóng đinh trong quan tài quá lâu và rất gầy, chỉ còn lại da bọc xương.

Túc Bảo dễ dàng nắm lấy vai cô và nâng cô lên, nhưng vấn đề là… Dù gầy đến đâu, Diêu Linh Nguyệt vẫn cao hơn Túc Bảo quá nhiều.

Vì vậy, Túc Bảo lỡ tay ném mợ cả ra ngoài.

Rầm…!

Mợ cả bị ném xuống đất.

Mọi người: “…”

Túc Bảo vội vàng xua tay: “Con không cố ý! COn thực sự không cố ý!”

Hai anh em Tô Tử Du nhanh chóng đi tới kéo Diêu Linh Nguyệt.

Nhưng, Diêu Linh Nguyệt nằm ngay đơ như cán cuốc trên mặt đất và không thể đứng dậy.

Tô Tử Du: “Đứng lên đi mẹ ơi!”

Diêu Linh Nguyệt nhảy, nhảy, nhảy tại chỗ.

Sau đó mọi người nhìn thấy cô nhảy ra ngoài như một con cá cứng đờ…

“…”

Ba đứa trẻ chạy ra khỏi hang, cuối cùng cũng bắt được Diêu Linh Nguyệt sau rất nhiều nỗ lực.

Sau đó phải tốn rất nhiều công sức mới có thể duỗi thẳng cô và để cô nằm xuống.

Túc Bảo cảm thấy thật thần kỳ: “Mợ cả không thể bật dậy như ban nãy nữa à?”