Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 128




Chương 128

Kỷ Trường cong môi, nhóc con, ta còn không trị được con chắc?

“Mệnh, tức là mệnh học, bát tự, tinh tú, đoán mệnh. Bốc, tức là Lục Hào, kỳ môn, giải mộng.”

Túc Bảo giơ tay: “Đoán mệnh giải mộng ạ? Túc Bảo biết nha, cái này cũng bị bắt___ Quản lý thành phố bắt.”

Cũng chính lần ra ngoài với ba của Túc Bảo khi trước, một chú bị mù nói muốn đoán mệnh cho cô bé. Kết quả, chú quản lý thành phố đến, chú mù chạy nhanh như gió!

Gương mặt nhỏ của cô bé hiện vẻ rối rắm: “Sư phụ, có thể học thứ mà không bị ai bắt không?”

Kỷ Trường: “…”

Rốt cuộc Lâm Phong đưa cô bé đi tới chỗ nào vậy? Toàn mấy nơi vớ vẩn.

“Túc Bảo, rốt cuộc con với người cha được cho không kia đi tới nơi nào thế hả? ”

Túc Bảo nghiêng đầu: “Con không rõ, ba nói phải đi mua thuốc lá, dặn con đứng tại chỗ chờ ba.”

“Túc Bảo đợi mãi, đợi mãi mà ba không quay lại, trời tối mới có chú cảnh sát đưa con về nhà.”

Kỷ Trường: “….”

Nét thờ ơ trên gương mặt hắn bỗng chốc vơi đi.

Hiểu rồi, đâu phải Lâm Phong muốn đưa cô bé ra ngoài chơi, rõ là muốn bỏ rơi Túc Bảo mà.

Kỷ Trường cười lạnh, nghẹn họng hỏi: “Con ở đấy chờ thật hả?”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ.”

Cô bé đứng yên trên nền gạch vuông, rất ngoan ngoãn, không hề chạy nhảy lung tung.

Nhưng cuối cùng ba vẫn quên mất cô bé.

Nói tới đây, gương mặt nhỏ của Túc Bảo vơi bớt ý cười, nhỏ giọng hỏi: “Ba con muốn bỏ con đi phải không?”

Thực ra cô bé biết, giây phút ba bước đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại ấy, cô bé đã biết mình bị bỏ rơi rồi.

Ba không cần cô bé nữa.

Túc Bảo đứng yên tại chỗ rất lâu, xung quanh bao người qua lại mà bé chẳng biết đi đâu.

Kỷ Trường nhất thời câm nín.

Hừ…. thật là một đứa trẻ ngốc.

“Sau này người khác không cần con thì con cũng khỏi cần họ luôn, biết chưa? Nhớ rõ nhé cặp sách nhỏ, người bỏ rơi con không bao giờ đáng để con tha thứ, anh ta cũng không đáng để con đau lòng. ”

Túc Bảo nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu rồi nở nụ cười.

Gương mặt trẻ con hệt như bầu trời tháng sáu, nói đổi sắc là đổi liền.

Hoặc là, bây giờ Túc Bảo đã kiên cường hơn trước, có ông bà ngoại và tám người cậu thương yêu, nên không bận tâm tới nỗi đau khi trước nữa.

“Sư phụ, người dạy con trung y nha! Con biết học trung y sẽ không bị bắt, còn có thể lên tivi!”

Kỷ Trường không khỏi che mặt, có thể đừng mở miệng ra lại nhắc tới việc bị bắt được không hả?

“Lên ti vi gì?” Hắn hỏi vu vơ.

Túc Bảo lập tức bắt chước quảng cáo trên TV và nói lại: “Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi đã đưa ra quyết định đi ngược với lời dặn của tổ tiên mình, tặng miễn phí phương thuốc bí mật do tổ tiên truyền lại…”