Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 122




Chương 122

Nhưng cô ta cũng bị ngã nhào ra đất, trán nứt ra….

Tài xế tức giận xuống xe mắng: “Muốn chết hả! ”

Tô Tử Lâm nhanh chóng lên trước, ôm lấy Hân Hân.

Hân Hân sợ đến ngơ người.

Tô Nhất Trần liếc nhìn xẻng cơm dưới đất một cái.

Đây là cái xẻng cơm mà anh ấy mang riêng cho Túc Bảo, chuẩn bị dẫn bé đi àm món salad nguội, chính là kiểu mà trẻ con hay chơi nấu ăn.

Chẳng ngờ lại nện cho Vệ Uyển đầu toác máu chảy….

Túc Bảo nắm lấy tay nhỏ của chính mình, bất an nói: “Cậu cả, hình như Túc Bảo dùng lực hơi quá……”

Cậu cả dặn Túc Bảo không được thể hiện thực lực trước mặt người khác, à nhầm, là sức mạnh lớn.

Huhu, cô bé phá giới rồi.

Tô Nhất Trần nhìn gương mặt nhỏ bất an của Túc Bảo, khẽ xoa đầu bé: “Không sao, cô ta bị vậy là đúng tội đúng người. ”

Lúc này xung quanh đều là người nhà họ Tô, không phải sợ.

Ở phía xa, Vệ Uyển run rẩy che đầu, đau đến co người lại.

Đầu cô ta đang nứt và chảy máu, vươn tay sờ còn thấy một cái lỗ nhỏ.

Lúc bay ra ngoài, trán của cô ta còn va vào một tảng đá, trán cũng bị nứt.

Vệ Uyển hít một ngụm khí lạnh, nức nở nói: “Tử Lâm, em đau quá, ôm em một chút…”

Nhà họ Tô đang thì thầm thảo luận nghe vậy đều nhìn Vệ Uyển, hoàn toàn câm nín.

Ngày thường Tô Tử Lâm không nói nhiều, nhưng lời lẽ đúng kiểu nói toạc móng heo: “Cô không điên đấy chứ? Ôm cô? Thà tôi ôm con heo nái còn hơn!”

Vệ Uyển: “…”

Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Vệ Uyển, chuyện ly hôn của cô và Tử Lâm đã định, đừng để tôi xé toạc mặt cô ra, đến khi đó không còn chốn dung thân ở Kinh Đô đâu nhé.”

Vệ Uyển cụp mi để che đi sự tủi thân và phẫn nộ của cô ta.

Cô ta đã bị bị thương, mặt mũi toàn là máu như này rồi.

Bọn họ chẳng những không quan tâm, còn muốn cô ta không thể nào lăn lộn ở Kinh Đô ư?

Rốt cuộc có còn lương tâm không thế!

Người ta vẫn nói, thà phá một ngôi chùa còn hơn hủy một mối hôn nhân, vậy sao bọn họ cứ khăng khăng một mực muốn ép cô ta với Tô Tử Lâm phải ly hôn!

Nhưng làm ầm ĩ mọi chuyện tới bước này, cũng chẳng thể vãn hồi nữa rồi…..

Vệ Uyển hối hận, sớm biết vậy thì chẳng nên nghe ý kiến tồi của mẹ cô ta.

Gì mà nhà họ Tô sẽ cầu xin cô ta quay về, gì mà trẻ con không thể sống thiếu mẹ! Lẽ ra cô ta nên quỳ gối trước cửa nhà họ Tô vào cái ngày bị đuổi đi ấy, nên đóng cọc không chịu đi mới đúng!

Khi Vệ Uyển đang chìm đắm trong nỗi hối hận và không cam tâm, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa, mấy người cảnh sát xuống xe rồi lao thẳng về phía cô ta.

Họ lạnh lùng quát: “Không được cử động! Vệ Uyển, cô đã bị bắt!”