Chương 1207
Dứt lời, Túc Bảo kiễng chân lên nhận lấy hóa đơn từ tay bác sĩ rồi chạy đi tính tiền.
Chạy ra ngoài được hai bước, bé chợt nhớ ra điều gì, sau đó quay lại kéo Cố Tiểu Bát đi theo.
Đáy mắt Mộc Quy Phàm thấp thoáng ý cười, cô bé con của anh giỏi quá, biết mắng trả người xấu rồi đó.
Không hổ là con gái của Mộc Quy Phàm anh!
“Đi thôi!” Anh dẫn con chó hoang đi – dây xích được bệnh viện tạm thời cung cấp.
Sau khi con chó lớn được giải cứu thì không cần phải lo lắng nhiều nữa. Nộp phí xong là có thể đưa con chó đến trung tâm chăm sóc gần đó để tắm, cuối cùng sẽ kiểm tra toàn thân cho nó.
Đương nhiên không ai để ý đến Bạch San San.
Bạch San San đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng.
Bác sĩ nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục đi vào phòng cấp cứu.
Những người xung quanh vẫn tiếp tục bàn tán về Bạch San San.
“Nhìn thôi cũng thấy cô gái này giả tạo, cô ta khóc như thể mẹ ruột của cô ta chết không bằng… Thậm chí còn đòi truyền máu của chính mình cho con chó nữa chứ!”
“Thích sắm vai người tốt, nhưng đến lúc đi thanh toán thì lộ cái đuôi ngay”.
Thậm chí có người còn giận dữ nói: “Miệng nói có thể làm bất cứ điều gì, nhưng lại không sẵn lòng vay hai mươi ngàn tệ ~”
Lúc này, một quảng cáo vừa hay được phát trên TV treo tường của bệnh viện.
Một nữ tiếp viên cao ráo xinh đẹp đi theo một ông già thấp lùn về nhà. Khi tới cửa nhà, cô ta đột nhiên từ chối bước vào và yêu cầu người đàn ông kiểm tra hạn mức trên xxx.
[Gì cơ? Đến xxx anh còn không biết ư? Chúng ta không hợp nhau rồi!]
Người đàn ông già nhanh chóng mở điện thoại di động, trên xxx hiển thị ông ta có hạn mức tín dụng là 150 ngàn tệ.
Sau đó, cô tiếp viên cười trong nước mắt, người đàn ông khoác tay cô ta bước vào nhà với nụ cười trên môi.
Những dòng quảng cáo trên ti vi kết hợp với lời Túc Bảo vừa nói…
Mọi người nhìn Bạch San San như đang nhìn cô tiếp viên chậm phát triển trí tuệ trong quảng cáo.
Bạch San San cảm thấy mặt nóng bừng, không cam lòng dậm chân rồi xấu hổ bỏ chạy.
Các video trong toàn bệnh viện đều được đồng bộ hóa, Túc Bảo đang xếp hàng thanh toán cũng nhìn thấy quảng cáo đó.
Bé tò mò hỏi: “Ba ơi, có ai tin quảng cáo này không?”
Ngay cả bé cũng biết đó là lừa gạt.
Bà ngoại bé nói rằng chẳng có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, chỉ có bẫy rơi xuống thôi, bởi vì không ai đưa tiền cho người khác mà không có mục đích.
Mộc Quy Phàm nói: “Kẻ ngốc sẽ tin.”
Loại quảng cáo này có chi phí sản xuất thấp và ngưỡng phân phối thấp, điều đó có nghĩa là những quảng cáo này có thể tràn ngập ở khắp mọi nơi.
Những quảng cáo thể hiện quá trần trụi nội dung không lành mạnh như này sẽ lọc ra ngay những người có đầu óc bình thường – Bởi khi những người bình thường xem quảng cáo như vậy, họ thường khinh bỉ và trợn trắng mắt.
Số người còn lại tin tưởng thì chính là nhóm khách hàng dễ bị lừa.