Chương 119
Tuyết Nhi gật đầu: “Có thể ạ!”
Nói xong, cô bé chạy đi tìm Hân Hân.
Hân Hân đang ngồi cách Túc Bảo không xa, cầm cành cây đánh lộn với Tiểu Ngũ.
Tuyết Nhi chạy tới thì thầm mấy câu, Hân Hân tò mò quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy mẹ đứng ở rừng cây vẫy tay với mình.
Hân Hân vứt cành cây, chạy tới.
Vệ Uyển nhìn Hân Hân đang chạy tới, hốc mắt đỏ hoe.
Hôm nay cô ta lại tới nhà họ Tô, muốn xin Bà cụ Tô cho cô ta gặp Hân Hân, chẳng ngờ cả nhà họ Tô đều đi dã ngoại.
Vệ Uyển nhớ lại, khi Túc Bảo chưa tới, nhà họ Tô lúc nào cũng vắng người, giờ cả gia đình đoàn tụ đã đành, còn cùng nhau đi cắm trại nữa chứ.
Nếu khi trước họ cũng như này thì cô ta và Tô Tử Lâm có ngày một lạnh nhạt với nhau rồi lâm vào bước đường hôm nay không?
Tình cảm nhất định cũng sẽ như keo như sơn.
“Mẹ ơi!” Giọng Hân Hân khiến Vệ Uyển định thần lại.
Cô ta cuống quýt duỗi tay ra: “bảo bối!”
Từ bé Hân Hân đã theo Vệ Uyển nên bé vẫn mừng rơn lao vào lòng mẹ.
Hai mắt Vệ Uyển đỏ hoe, đứa con tội nghiệp của cô ta không được gặp mẹ hai ngày rồi, nhất định nhớ cô ta lắm nhỉ?
“Mấy ngày này Hân Hân có ăn ngoan ngủ ngoan không con?” Vệ Uyển hỏi.
Hân Hân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
“Ông nội bà nội nói giờ ăn cơm thì ăn cho tử tế, qua giờ ăn rồi thì không cho ăn nữa.”
Vệ Uyển không thể tin nổi: “Dù con đói bụng cũng không cho ăn hả?”
Hân Hân lắc đầu.
Giờ ăn mà cáu kỉnh không chịu ăn thì phải chịu bụng đói thật nha.
Vì thế, cô bé đã học được cách ăn ngoan…..
Vệ Uyển càng xót con, nhịn không được ai oán: “Bà nội con không nên làm thế, nào có kiểu đối xử vậy với một đứa nhỏ! Con còn bé, còn phải ăn uống để cao lớn! Sao họ có thể làm vậy chứ?”
“Không muốn ăn vào giờ ăn rất bình thường mà, lát sau ăn vẫn được chứ sao! Quá nhẫn tâm rồi!”
“Hân Hân, chúng ta đi thôi, mẹ đưa con về nhà bà ngoại!”
Vệ Uyển vừa xót xa vừa tức giận, cô ta mới rời nhà họ Tô có hai ngày mà họ đã ngược đãi Hân Hân như này rồi!
Nào ngờ Hân Hân luôn bám mẹ khi trước lúc này lại không chịu đi theo.
Hân Hân chần chừ, ngoảnh lại nhìn rồi lắc đầu: “Mẹ ơi con không đi đâu, con muốn ở đây chơi.”
Mặt Vệ Uyển lập tức trở nên khó coi.
Cô ta không hiểu, sao đám người kia đối xử như vậy rồi mà Hân Hân còn không nỡ rời đi?
Vệ Uyển hít sâu một hơi, làm bộ đáng thương rồi nghẹn ngào nói: “Lẽ nào Hân Hân không cần mẹ nữa sao?”
Lời này được thốt ra từ một người mẹ quả thực có sức sát thương cực lớn với đứa con.
Quả nhiên Hân Hân lập tức lắc đầu: “Không đâu!”