Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1185




Chương 1189

Chú Phạm đã chết, hai chiếc xe là món quà vô giá với dì Phạm, thế mà chú bị vặn cổ lại tùy ý bán đi!

Bà Phạm kể tiếp: “Tôi để toàn bộ giấy tờ liên quan đến xe ở nhà nên bị Phùng Bình lén vào nhà trộm mất, giấy ủy quyền cũng là giả, chỉ có sổ hộ khẩu trong ngăn kéo của tôi chưa bị lấy đi…”

Bà Phạm chỉ muốn ra nước ngoài chữa bệnh, ai lại mang sổ hộ khẩu theo cơ chứ?

“Nếu tôi không nhanh chóng quay lại thì suýt chút nữa căn biệt thự này đã bị Phùng Bình bán mất rồi.”

Sau đó, cứ ba ngày anh ta lại đến biệt thự hóng gió thu, bà Phạm kêu bảo vệ đuổi anh ta đi, nhưng Phùng Bình lại thuê côn đồ từ tiền bán xe sang rồi kêu côn đồ đánh bảo vệ, thế rồi chẳng ai dám đến làm bảo vệ cho nhà bà Phạm nữa.

Gọi cảnh sát cũng vô dụng, Phùng Bình không bị buộc tội tự ý đột nhập vào nhà, anh ta viện cớ đến thăm chị dâu, dù có đổi bao nhiêu chìa khóa thì anh ta cũng mở được. … Bà Phạm nghi ngờ trước đây Phùng Bình từng làm kẻ trộm.

Cứ thế, Phùng Bình thường đến gây chuyện để hao mòn sức lực của bà Phạm.

Phùng Bình nằm trên mặt đất muốn lấp liếm đôi câu, nhưng không thể nói được một lời.

Bà Phạm kể xong, vô cùng mệt mỏi.

Bây giờ bà ta không còn gì phải lo lắng nữa, Mộc Quy Phàm biết mong muốn thay đổi linh hồn của bà ta, điều đó đồng nghĩa với việc hy vọng cuối cùng của bà ta đã bị dập tắt.

Vốn dĩ bà Phạm cảnh giác với nhà họ Phùng, nhưng bây giờ tia hi vọng mong manh nhất cũng bị dập tắt nên bà ta không còn gì để che giấu nữa.

“Tôi chỉ muốn tự mình sinh cho anh ấy một đứa con…” Bà Phạm bật khóc: “Bạn bè khuyên tôi nên tìm người thay thế nhưng tôi không đành lòng làm điều đó! Đó là hơi thở duy nhất mà chồng tôi còn để lại trên thế gian này…”

Bà ta rất muốn tự mình sinh con, muốn cảm nhận đứa trẻ lớn lên từng chút một, như thể chồng bà ta vẫn ở bên cạnh, đây là sợi dây liên lạc duy nhất bà ta có thể có với chồng.

Túc Bảo nhìn sát khí trên đầu bà Phạm, buồn bã nói: “Thì ra là vậy…”

Kỷ Trường thở dài: “Cái nhà này cũng thật là, người tốt tụ tập sống cùng nhau, người bệnh cũng tụ tập ở với nhau.”

Túc Bảo hỏi: “Tại sao ở hiền không gặp lành?”

Còn kẻ xấu lại chẳng kiêng dè điều chi.

Kỷ Trường toan trả lời thì Mộc Quy Phàm đã trả lời trước.

Anh trịnh trọng nói: “Bởi vì kẻ xấu không biết xấu hổ, chúng hành sự chẳng kiêng nể điều gì nên thường sống rất lâu.”

Còn những người tốt thì sao? Trái tim họ luôn rất mềm mỏng yếu đuối, thân thể cũng bởi vậy mà dễ tổn thương.

Mộc Quy Phàm cúi đầu nhìn Túc Bảo: “Vì thế không được làm người xấu, nhưng cũng đừng làm một người tốt yếu đuối.”

“Tim hướng thiện, nhưng không được nhân từ nương tay, hiểu không con?”

Giàu có và quyền lực như nhà họ Phạm thì nên bẻ gãy tay chân nhà họ Phùng khi chúng đến gây chuyện.

Đánh người rồi bồi thường!

Đánh cho thật mạnh, sau đó bồi thường cả trăm triệu, để chúng có tiền nhưng không có mệnh tiêu tiền.

Mộc Quy Phàm thừa nhận hành vi của mình hơi tàn nhẫn, nhưng dẫu sao thì anh cũng không muốn con gái mình trở thành một người tốt yếu đuối.

Túc Bảo hiểu được phần lớn nội dung câu chuyện của nhà họ Phạm, tuy lời nói của ba bé không nhất quán lắm, nhưng bé cũng đã vỡ lẽ.