Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1177




Chương 1181

Bé phải đi tìm bà Phạm đó và hỏi xem bà ta có cần người tiêu tiền giúp hay không… Không phải, để xem bà ta có làm điều gì xấu không!

Khu vực giàu có của Thành phố J được chia thành bốn phần, thứ nhất là những hào môn thế gia yêu thích sự yên tĩnh, trầm lặng và sống tách biệt với thế giới, họ tập trung ở phía đông nam. Phong cảnh và môi trường ở đây rất tốt, trang viên nhà họ Tô cũng ở bên này.

Phía chính đông là một loại hào môn khác – gia đình Tư Diệc Nhiên hay khu quân sự của Mộc Quy Phàm, v.v. đều ở đây. Tất nhiên, biệt thự nhà họ Mộc- nơi Mộc Quy Phàm sinh sống trước đây nằm ở một hướng khác.

Những hào môn giàu có nhưng không có xuất thân quý tộc sẽ sống ở vịnh Ngọc Long, ngoài ra, đám nhà giàu mới nổi thích vung tiền qua cửa sổ đều sống ở hoa viên Thanh Sơn.

Hoa viên Thanh Sơn nghe có vẻ rất bình thường nhưng lại nổi tiếng là khu tập trung đám thiếu gia ăn chơi nhà giàu. Khu này nằm ở đầu kia của Công viên Thanh Sơn, diện tích rộng hơn Công viên Thanh Sơn.

Hầu hết các xe chạy về hướng hoa viên Thanh Sơn đều là xe sang như Maserati, Bugatti, Ferrari. Những chiếc xe sang này đều chạy quá tốc độ cho phép, dù sao bị phạt xe này thì còn có xe khác để lượn lờ, đám thiếu gia ăn chơi cũng chẳng lo gì mấy việc trừ điểm trên hệ thống.

Xe của Mộc Quy Phàm lao vào hoa viên Thanh Sơn, một chiếc Maserati lao vút qua xe anh, không chỉ vậy, tên thiếu gia ngồi trong xe mui trần còn huýt sáo và giơ ngón giữa hướng về phía chiếc xe địa hình của Mộc Quy Phàm.

Túc Bảo nhoài người trên cửa sổ xe tò mò hỏi: “Ba, chú ấy giơ ngón tay giữa lên là có ý gì?”

Cô bé bắt trước đưa ngón giữa lên.

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh lạnh lùng nhìn chiếc Maserati trước mặt, nói: “Là ý xấu. Con gái đừng làm cử chỉ này, rất thô lỗ.”

Túc Bảo nhanh chóng rút ngón tay lại, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ…”

Mộc Quy Phàm đặt tay lên cần số, trầm giọng nói: “Ngồi yên nhé con yêu!”

Túc Bảo lập tức ép mình vào lưng ghế, Cố Tiểu Bát ‘miễn cưỡng đi theo’ còn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên vẫn áp mặt vào cửa kính.

Tiểu Ngũ ở trong túi thú cưng hát: “Cảm giác như đang bay!!!~”

Cố Tiểu Bát: “…”

Cố Tiểu Bát khá cao nên dễ dàng dán mặt vào cửa sổ.

Túc Bảo cười nói: “Chị Tiểu Bát, từ giờ ba em sẽ tăng tốc, nhớ dán lưng vào ghế nha chị!”

“Nhìn em này, em đã dán chặt lưng vào mặt sau của ghế an toàn, phóng mạnh mấy cũng không văng ra được!”

Cố Tiểu Bát: “…”

Cô bé khịt mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Chị không sợ.”

Vừa nói, tay cô bé vừa lặng lẽ nắm chặt vào ghế an toàn.

Túc Bảo nhìn thấu nhưng không nói gì.

Tiểu Ngũ xấu xa nói: “Sợ sao? Sợ thì cứ việc nói ra, không nói ai mà biết được. Sợ có mất mặt gì đâu, nào, dũng cảm nói với em, em rất lợi hại đó chị.”

Cố Tiểu Bát: “…”

Đột nhiên cô bé muốn nếm thử mùi vị của thịt vẹt.

Chiếc xe địa hình của Mộc Quy Phàm đang lái về phía hoa viên Thanh Sơn, trong xe có hai đứa trẻ nên Mộc Quy Phàm không quan tâm đến sự thách thức của chiếc Maserati.