Chương 1141
Tô Tử Du: “!!”
Mộc Quy Phàm sững sờ trong giây lát.
Tô Dĩnh Nhạc cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, dây thần kinh đã kéo căng như dây đàn của anh càng căng thẳng hơn.
Vậy là lần này anh bị dán rắn lên người sao???
Tại sao anh luôn bị người khác dán vậy!
“Có thể gỡ xuống được không?” Tô Dĩnh Nhạc cứng ngắc hỏi.
Tô Tử Du nhìn Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo.
Túc Bảo… Túc Bảo liên tục xua tay: “Ba, con không bắt được rắn đâu!”
Mộc Quy Phàm hiểu ra, khóe miệng giật giật: “Ba nói con đừng đánh rắn động cỏ đúng không, chứ không nói là có rắn thật…”
Tô Tử Du: “…”
Tô Dĩnh Nhạc: “…”
Lo lắng đến trắng bệch.
Mộc Quy Phàm buồn cười nhưng cũng đành chịu: “Trước tiên con gỡ bùa chú sau lưng cậu ba xuống đây đã!”
Vừa rồi, khi Mã Lâm dán lá bùa này lên lưng Tô Dĩnh Nhạc, trực giác của anh đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Lá bùa này cho anh một cảm giác quen thuộc!
Mộc Quy Phàm vô thức nghĩ đến người đàn ông đầu trọc, nhưng anh không thể xác định được người đàn ông đầu trọc có mối liên hệ gì với Mã Lâm.
Cho nên mới yêu cầu Túc Bảo tạm thời nhẫn nhịn, để tránh đánh rắn động cỏ.
Lúc này Túc Bảo mới hiểu ra được ý bảo đừng đánh rắn động cỏ là như vậy chứ căn bản không có con rắn nào cả.
Lại học được một thành ngữ mới!
Thần kinh căng thẳng của Tô Dĩnh Nhạc hơi thả lỏng một chút, nói: “Túc Bảo, lần này cậu ba bị dán cái gì vậy?”
Thứ hôm qua bị xé ra là một mảnh da, nghĩ tới đây, da đầu Tô Dĩnh Nhạc vẫn thấy tê dại.
Túc Bảo giải thích: “Cái này gọi là bùa âm đào hoa. Một khi dán lên người sẽ thu hút âm đào hoa, bình thường chỉ có quỷ dùng loại này. Nhưng bây giờ nó đang được dì Mã sử dụng.”
“Lá bùa này sẽ hấp thụ dương khí của dì Mã, sau đó có thể nương nhờ bên dì Mã, giống như người ta nuôi dưỡng tiểu quỷ vậy.”
“Sau khi cậu ba bị dán bùa lên người, cậu ba sẽ thích dì Mã.”
Tô Dĩnh Nhạc cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra những suy nghĩ khó hiểu vừa rồi nảy ra trong đầu anh là do lá bùa này gây ra.
Tô Tử Du kinh ngạc nói: “Thật là độc địa! Người vẽ ra lá bùa này nhất định không phải là người tốt. Cậu ba xong đời rồi!”
Tô Dĩnh Nhạc: “…”
Túc Bảo an ủi nói: “Cậu ba đừng sợ, có cháu đây!”
Bé lập tức bước tới, ôm lấy lưng Tô Dĩnh Nhạc.
Nắm lấy một vị trí nhất định và kéo mạnh nó ra hết sức có thể!