Chương 1139
Mọi người: “…”
Mã Lâm bị lời nói của Tiểu Ngũ dọa đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta không nhìn thấy lá bùa đang bốc cháy. Đang trong lúc lo lắng, đột nhiên cảm thấy bùa đào hoa không còn ở dưới tay mình nữa!
Thành công rồi!
Mã Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô ta không sợ người khác sẽ nói gì tiếp theo nữa.
Thậm chí khi nghĩ đến người đàn ông lịch lãm và nho nhã trước mặt sắp theo đuổi cô ta, trái tim Mã Lâm đã lỡ mất hai nhịp.
“A… Thực xin lỗi!” Mã Lâm ngẩng đầu, giả vờ xin lỗi nhìn Tô Dĩnh Nhạc.
Túc Bảo và Mộc Quy Phàm theo dõi toàn bộ quá trình: “…”
Cha và con gái nhìn nhau.
Mặc dù Mộc Quy Phàm không thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên thiêu cháy lá bùa, nhưng anh có thể thấy lá bùa sau khi vừa được dán lên đã biến mất nhanh chóng.
Đây là đang nghịch đại đao trước mặt Quan Công, múa rìu trước cửa Lỗ Ban hay hù ma dọa quỷ Diêm Vương?
Cái này dán lên người ai cũng được nhưng không được dán lên người cậu ba!
Nếu là anh, người phụ nữ này tuyệt đối không thể đến gần trong phạm vi cách anh ba bước chân.
Túc Bảo lập tức muốn tháo lá bùa ra, lại đột nhiên bị Mộc Quy Phàm ngăn lại, thấp giọng nói: “Cục cưng ngoan, đừng đánh rắn động cỏ.”
Túc Bảo tỏ vẻ bối rối nhưng vẫn thu tay lại.
Cậu ba Tô Dĩnh Nhạc trong suốt quá trình đều bối rối: “?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi cảm thấy cả người hơi yếu đi, thế giới xung quanh dường như có chút kỳ lạ, người phụ nữ trước mặt lại có mái tóc mượt mà, đôi mắt long lanh cũng đẹp hơn rất nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của cô ta, anh thậm chí còn muốn an ủi cô ta.
Nhưng cậu ba vẫn cố gắng chống lại, lùi lại vài bước… đứng sau lưng Túc Bảo.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải có yêu ma, anh không phải kẻ hèn nhát, anh chỉ đang cố gắng trốn tránh nguy hiểm.
Mã Lâm có chút thất vọng, cô ta còn tưởng rằng Tô Dĩnh Nhạc sẽ lập tức tới giải vây cho mình…
Nhưng không sao, bùa đào hoa cũng cần một khoảng thời gian mới có thể phát huy tác dụng, dù sao nếu Tô Dĩnh Nhạc muốn tìm được cô ta, nhất định có thể tra ra được thông tin liên lạc của cô ta.
Bây giờ cô ta chỉ cần quay về và chờ đợi thôi!
Nghĩ tới đây, Mã Lâm mỉm cười xin lỗi bà cụ Tô: “Thật xin lỗi đã gây phiền toái cho bà… Tôi có thể tự mình về xử lý vết thương, một lần nữa xin lỗi…”
Cô ta rồi thật sự chủ động ra về.
Đây là lần đầu tiên chú Nhiếp gặp phải chuyện như thế này, ông ấy cảm thấy thật kỳ lạ, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra với Mã Lâm nhưng vẫn đưa cô ta ra ngoài.
Bà cụ Tô càng nghĩ càng không hiểu: “Kỳ lạ thật, chẳng lẽ ta hiểu lầm sao…”
Khi nãy lúc Mã Lâm ngã xuống nhìn giống hệt như cô ta đang cố ý nhưng phản ứng sau đó lại cho thấy như cú ngã chỉ là vô tình thôi.
Cô ta không nhân cơ hội thu hút sự chú ý của Tô Dĩnh Nhạc, cũng không kiếm cớ ở lại.
Cảm giác này giống như ăn đậu phụ rồi bỏ chạy sau khi ăn vậy?
Bà cụ Tô lạ lùng nhìn Tô Dĩnh Nhạc.