Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1127




Cô bé đi đến bệnh viện Đệ Tứ thì trống trơn không một bóng quỷ.

Bây giờ ngôi nhà ma cũng vắng như chùa bà Đanh.

Từ khi sinh ra, Cố Thịnh Tuyết đã không giống những đứa trẻ bình thường, trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang uống sữa và tè ra quần thì cô bé đã bắt đầu hiểu lờ mờ một số chuyện.

Lúc ba tuổi, cô bé từng nằm mộng, biết rõ mình phải bắt quỷ trên trần gian, trước khi 18 tuổi, cô bé phải thu thập tất cả nước mắt trên đời – Nước mắt từ nỗi hối hận, oán hận, buồn bã, nhẹ nhõm, đau buồn …

Nước mắt của mỗi cuộc đời và mỗi cái chết đều khác nhau.

Trước mắt, cô bé mới chỉ thu thập được hai loại nước mắt: Hối hận và oán hận.

Nhưng sau đó, cô bé bắt đầu một vòng quay vô tận không bắt được quỷ, quỷ không bắt được thì đào đâu ra nước mắt??

Theo tiến độ này, cô bé vẫn có thể hoàn thành KPI hả?!

Nhìn căn nhà ma trống trơn, Cố Thịnh Tuyết lại có cảm giác muốn khóc.

Cô bé không khỏi đá văng một đạo cụ trong nhà ma.

“Tức chết tức chết!” Cố Thịnh Tuyết chỉ thể hiện một chút cảm xúc khi không có ai xung quanh.

Lúc này, trong nhà ma tối tăm bỗng vang lên một âm thanh, sau đó một bóng người nhanh chóng lướt qua!

“Ai?!” Cố Thịnh Tuyết cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía sau cây cột, lông tơ toàn thân dựng lên, tai cũng vểnh lên nghe ngóng.

“Hehehe…” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối: “Cô bé thú vị này có tài năng bẩm sinh hả?”

Cố Thịnh Tuyết cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cô bé quay phắt lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Ngay lúc này, cô bé chợt cảm thấy tim đau nhói như bị thứ gì đó đâm trúng.

“…” Cố Thịnh Tuyết hừ một tiếng, mồ hôi lạnh túa khắp người.

Giọng nói kia không rõ ràng, lúc ở bên này khi ở bên khác: “Không tệ, không tệ, là một hạt giống rất tốt, có làm đồ đệ của ta không nào?”

Cố Thịnh Tuyết căng thẳng, lạnh lùng nói: “Ta không bái thầy dạy vô danh, ngươi là ai?”

Người kia lại đổi hướng và cười vang.

Cười xong, hắn lại đổi hướng: “Khá thông minh, còn muốn hỏi dò ta là ai cơ đấy, đáng tiếc ngươi chỉ là một đứa trẻ. Dù ngươi có thông minh đến đâu thì so với người lớn cũng chẳng nhằm nhò gì.”

Cố Thịnh Tuyết: “…”

Cuối cùng, giọng nói kia lại đổi hướng: “Cho ngươi 12 giờ. Trên đời này, trừ ta không ai có thể giải được bùa chú trong tim ngươi. Hoặc là ngươi làm đệ tử của ta, nghe lệnh ta, hoặc là ngươi sẽ chết…”

“Ta không đành lòng nhìn một hạt giống tốt không được ta sử dụng.”

Giọng nói của người đó xa dần và cuối cùng biến mất.

Cố Thịnh Tuyết đỡ ngực nơi trái tim đang đập, vừa rồi cô bé cảm thấy hơi đau nhức, bây giờ tim lại như bị thiêu đốt, vừa đau vừa nóng.

“Hèn hạ…!” Cố Thịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi, bất chấp đau đớn nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên đi đêm lắm có ngày gặp ma, nhưng những con ma Cố Thịnh Tuyết gặp trước đây đều là ma thật, còn lần này là con người.

Đôi khi, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Ở cổng vào khu vui chơi.