Chương 1132
Túc Bảo hỏi: “Cậu cả phải đi công tác ở đâu vậy, tối có về không?”
Tô Nhất Trần khép máy tính bảng lại, ôm Túc Bảo đặt lên đầu gối, giọng nói lạnh như băng cũng ấm áp hơn một chút: “Không nhanh như vậy được đâu, ước chừng đi cỡ nửa tháng.”
Túc Bảo kinh ngạc: “Đi lâu như vậy sao! Đi làm gì thế?”
Tô Nhất Trần nhếch môi cười cười: “Đây là… chuyện cơ mật của công ty.”
Chuyện bàn bạc hợp đồng mua đảo rồi bắt đầu thiết kế xây dựng công viên trò chơi ở đó, Tô Nhất Trần vẫn chưa muốn nói với Túc Bảo mấy thứ này.
Anh sẽ đợi cho tới khi bé được năm tuổi sẽ tặng bé hòn đảo này như một món quà sinh nhật.
Túc Bảo lập tức che miệng lại, nghiêm túc gật đầu: “Hiểu rồi, Túc Bảo không hỏi nữa!”
Cơ mật sao, chuyện này vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Ngũ lắc đầu theo liên tục: “Không hỏi không hỏi, tôi không hỏi!”
Tô Nhất Trần bị hai nhóc con này chọc cười.
Bà cụ Tô ngồi bên cạnh lải nhải: “Mấy giờ rồi chị con còn chưa dậy, hai ngày nữa là khai giảng rồi để coi nó sẽ làm như nào.”
“Túc Bảo, con đi gọi chị con dậy đi? Lát nữa quản lý sản phẩm của DR sẽ mang quần áo tới nhà, các con chọn mấy bộ quần áo mới chuẩn bị mặc đi khai giảng.”
Túc Bảo nhảy khỏi vòng tay của Tô Nhất Trần, vừa chạy lên lầu vừa nói: “Dạ!”
Trong phòng Hân Hân, Hân đầu to đang ngủ say, cô nhóc ôm gối đầu, một chân lơ lửng trên mép giường, sắp chạm xuống sàn nhà, chân kia vắt vẻo trên chăn.
Tiểu Ngũ chớp chớp đôi mắt to như hạt đậu xanh, bắt chước theo một câu thoại phổ biến trong đoạn video ngắn rất chuẩn: “Đây là tạo hình kiểu gì vậy, thật là khác biệt, thật là quá phi thường!”
Túc Bảo đẩy đẩy Hân Hân, ngạc nhiên nói: “Chị Hân Hân, chị ngủ kiểu gì kỳ vậy, sắp rớt xuống sàn nhà đến nơi rồi nè!”
Hân Hân mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy Túc Bảo cảm giác tức giận lười biếng không muốn rời khỏi giường lập tức tan thành mây khói.
Cô nhóc lẩm bẩm: “A… Chị mắc tiểu quá, nên đang định đứng lên đi nhà vệ sinh đấy… Nhưng mà trong mơ chị cứ tìm nhà vệ sinh tìm mãi tìm mãi mà không thấy… Sau đó chị tỉnh dậy…”
Lúc mới tỉnh dậy vẫn còn nhớ rõ là mình muốn đi vệ sinh nhưng mà sao vừa đặt chân xuống dưới giường thì lại bỗng nhiên quên mất?
Rồi sau đó ngủ thiếp đi.
Hân Hân ngồi dậy, đột nhiên “a” lên một tiếng, nói” “Phải đi tè, tè ra quần rồi, tè ra quần mất rồi, không chịu nỗi nữa rồi!”
Vừa nói vừa ôm mông chạy vào nhà vệ sinh.
Túc Bảo ngạc nhiên một lát, nghi hoặc nói: “Sắp tè ra quần rồi sao phải bịt mông?”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu: “Hay là che miệng?”
Túc Bảo: “…”
Sau khi gọi chị Hân Hân dậy, Túc Bảo đang muốn đi tìm anh nhỏ, chợt nghe Mộc Quy Phàm ở dưới lầu gọi: “Túc Bảo”.
Ánh mắt Túc Bảo sáng ngời: “Ba ba, con tới đây!”