Chương 108
Túc Bảo nói thầm an ủi.
Tô Nhất Trần khóe môi mím thành một đường, đáy mắt bất tri bất giác nhiễm lên một tầng ý cười, lần đầu tiên cảm thấy mấy đứa nhóc hồn nhiên như vậy, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đi chơi đi, cậu sẽ nói với bà ngoại.”
Túc Bảo vội vàng gật đầu, kéo tay Hân Hân chạy lên lầu: “Đi mau.”
Sợ bà ngoại đi ra sẽ đổi ý.
Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn đều im lặng, chỉ cảm thấy Hân Hân ngu xuẩn, Túc Bảo cũng ngu xuẩn.
(Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn là con trai của Tô Nhất Trần nha mn)
Cô ta giấu chuyện vừa xảy ra sang một bên.
Bà ngoại Hân Hân nghe xong, tức giận đến không chịu được, chống nạnh mắng to: “Đây là người gì thế, hả, con không biết làm mẹ, lẽ nào bà ta biết làm bà nội?”
“Trước mặt đứa bé bảo mẹ nó cút đi, điều này đối với đứa bé tổn thương biết bao nhiêu!”
“Quan hệ hôn nhân hiện đại, sớm đã không còn là quan hệ mẹ chồng nàng dâu của xã hội phong kiến trước kia! Mẹ chồng phải phân chia ranh giới với con trai con dâu!”
Hai mẹ con mỗi người một câu, hung hăng mắng Tô lão phu nhân một trận.
Thật giống như Tô gia thiếu nợ hai mẹ con nhà này không bằng……
Sau khi phát tiết xong, Vệ Uyển tỉnh táo lại.
Cô ta thấy bên ngoài trời đã tối, nhưng không ai gọi điện thoại bảo cô ta về, đáy lòng phiền não bất an.
“Mẹ, con về đây! Con… con về về cầu xin bà ta, vì Hân Hân chuyện gì con cũng nguyện ý làm.”
Nói cho cùng Vệ Uyển vẫn sợ bị đuổi đi.
Bà ngoại Hân Hân trừng mắt: “Con đi cầu xin bà ta làm gì, cho tới nay con bị cái nhà đó bắt nạt thành như vậy là vì con quá dễ nói chuyện!”
Bà ta lấy điện thoại ra, không biết gọi điện thoại cho người giúp việc nào đó ở Tô gia, bà ta biết được chuyện chiều nay Hân Hân khóc rất giữ dội.
Bà ngoại Hân Hân đắc ý nói: “Con xem đi! Không có con Hân Hân khóc nhiều như vậy! Yên tâm, bọn họ không giải quyết được Hân Hân đâu! Con nên chờ bọn họ đến cầu xin con!
Vệ Uyển chần chờ: “Không thể nào…”
Bà ngoại Hân Hân ôm cánh tay: “Sao lại không thể nào? Có đứa bé nào có thể rời khỏi mẹ, từ khi Hân Hân sinh ra đến bây giờ con chưa từng rời đi một ngày nào, đêm nay lúc Hân Hân sẽ làm loạn hết cả lên cho con xem.”
Tính khí của Hân Hân lẽ nào bọn họ còn không rõ, lúc ầm ĩ ngay cả Vệ Uyển cũng dỗ không được.
Đến mẹ ruột còn không làm gì được, chớ nói chi là người Tô gia.
“Ngoan, nghe lời mẹ, mẹ là người từng trải con còn không biết sao? Con chờ đi, không quá hai ngày bọn họ tuyệt đối tới cầu xin con trở về!”
Vệ Uyển không quyết định được chủ ý, nhưng lại cảm thấy mẹ cô ta nói cũng có đạo lý.
Hân Hân khóc nháo lên quả thật không ai có thể làm gì được, Tô gia cũng không thể cứ để Hân Hân khóc mãi được.
Cho dù đêm nay khóc mệt đến ngủ thiếp đi, vậy ngày mai thì sao?