Chương 106
Tô lão phu nhân tính tình nổi lên, lạnh mặt nói: “Không phải con thích khóc sao? Tiếp tục khóc đi! Hôm nay không đem cái chậu này khóc đầy thì không được ngừng!”
Hân Hân thật sự bị dọa, lại oa lên một tiếng.
Lúc trước Hân Hân khóc là vì nháo, cho nên là ba phần khóc nháo còn lại vẫn giữ được bình tĩnh.
Lần này là thật sự khóc.
Hân Hân thật sự nghe lời, bê chậu nước ra sức khóc to, những giọt nước mắt không đáng tiền rơi tí tách vào trong chậu.
Tô lão phu nhân cũng bướng bỉnh, cứ đứng như vậy lẳng lặng nhìn Hân Hân khóc.
Người già cũng có chút tính tình của trẻ con, Hân Hân bướng bỉnh thì bà cũng bướng bỉnh, một già một trẻ cứ giằng co như vậy, cuối cùng Hân Hân khóc đến không thể khóc được nữa.
Nhưng Hân Hân không dám dừng lại, cô bé cúi đầu nhìn cái chậu lớn, bé thấy trong chậu trống không nhất thời lại khóc càng lợi hại hơn.
Hân Hân vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Bà nội, con thật sự khóc không nổi một chậu, con khát quá… Con muốn uống nước…”
Dì Ngô ở một bên nhịn không được muốn cười.
Tô lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: “Còn khóc không?”
Hân Hân hít mũi, hốc mắt đỏ hoe lắc đầu.
Tô lão phu nhân hừ một tiếng, trở về phòng.
Dì Ngô vội vàng tiến lên, nói: “Tiểu thư, về đi! Về uống ly nước.”
Hốc mắt Hân Hân đỏ bừng, chưa từng có ai đối xử với cô bé như vậy.
Trước kia khi cô khóc, mẹ cô sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu vô lý của cô.
Nhưng bây giờ cô dần hiểu ra, khóc cũng không phải là cách, ít nhất khóc trước mặt bà nội cũng thì càng không có tác dụng.
Hân Hân được dì Ngô đưa lên lầu, ngồi trên sô pha vừa nấc vừa uống nước.
Lúc này những người khác đều chưa trở về, mẹ cô cũng bị đuổi đi, trang viên to như vậy dường như chỉ còn lại một mình cô, Hân Hân bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt.
Hân Hân chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô cảm thấy mình bị toàn thế giới vứt bỏ……
Đang lúc bất lực nhất, bỗng nhiên một bóng người nho nhỏ từ trên lầu chạy xuống.
Túc Bảo cầm một cây kẹo que đưa cho Hân Hân, nói: “Cho chị nè.”
Vừa rồi lúc Túc Bảo vừa tỉnh ngủ, từ cửa sổ nhìn xuống thấy Hân Hân bưng chậu khóc trong vườn hoa.
Hân Hân hít mũi, xoay mặt, nói: “Chị không cần kẹo của em.”
Túc Bảo lập tức đem kẹo que thu vào trong túi, nói: “Được rồi, vậy không cho chị nữa.”
Hân Hân: “……”
Túc Bảo tò mò hỏi: “Hân Hân, chị khóc đầy chậu chưa?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới việc này Hân Hân nhất thời nhớ tới cái chậu thật to kia, cô cảm thấy mình khóc mù cũng khóc không đầy được, nhất thời miệng bẹp một cái, nước mắt lại rơi xuống.
Túc Bảo vội vàng chạy sang một bên, đem chậu vừa rồi vươn tới.
“Chị cố lên! Khóc thêm một chút nữa, còn thiếu thật nhiều mới đầy!”