Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1053




Chương 1060

Thật đáng chết, cô bé bỗng trông thấy lá bùa màu vàng mà Túc Bảo bán cho các quỷ hồn ở một góc của bệnh viện, giờ thì cô bé đã hiểu ra – nơi này đã bị Túc Bảo truy quét rồi!

Cố Thịnh Tuyết: “…”

Ói ra máu.

**

Bệnh viện về đêm vô cùng yên tĩnh, cả bệnh nhân và người nhà của họ đều đã ngủ.

Tô Tử Tích ngủ chập chờn, cậu mơ thấy chú út đang cầm dao cười toe toét với cậu.

Cậu cũng mơ thấy một bác sĩ khác cầm một con dao lớn, chém mạnh vào đầu cậu.

Sau đó Tô Tử Tích giật mình tỉnh lại.

Tô Tử Tích mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà.

Trong giấc mơ, cậu không qua khỏi cuộc phẫu thuật và bỏ mạng…

Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã bài xích cuộc phẫu thuật này, giờ thì cậu càng thấy nó phản cảm hơn.

Cậu quay đầu lại liếc nhìn bên cạnh, chỉ thấy ba cậu đang nhoài người trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ, mặt ba cậu còn dính một bức vẽ thiết kế bên dưới.

Không rõ ba cậu đã ngủ quên từ lúc nào.

Tô Tử Tích mím môi, trong ký ức của cậu chưa bao giờ có hình ảnh ba mẹ đi cùng cậu, có lẽ khi còn nhỏ, ba mẹ cũng từng đi cùng cậu như những ba mẹ khác, nhưng cậu chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện này.

Từ mảnh kí ức mà cậu còn giữ lại trong đầu, mẹ cậu luôn ở bên em gái cậu, còn ba cậu luôn bận rộn với công việc và không bao giờ về nhà.

Cậu bắt đầu ở trong phòng một mình từ năm ba tuổi, cậu không cho người khác vào và không thích ra ngoài.

Chớp mắt, cậu đã tám tuổi… và đây là lần đầu tiên ba ở lại với cậu vào ban đêm.

Cứ như vậy, ba nhoài người bên cạnh giường của cậu và ngủ thiếp đi, bảo vệ cậu….

Tô Tử Tích không sao hình dung được cảm giác của mình, cậu chỉ cảm thấy không buồn ngủ chút nào. Lúc này, cậu bỗng nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, không rõ là tiếng động gì, cậu cau mày, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy.

Đúng lúc cậu toan ra ngoài nhìn thử thì Tô Tử Lâm bị đánh thức, hỏi: “Sao vậy, đi vệ sinh à con?”

Tô Tử Lâm lau mặt, đứng lên nói: “Đi thôi.”

Tô Tử Lâm vốn là người ít nói, thấy Tô Tử Tích chỉ nhìn anh kiểu muốn nói lại thôi, anh ấy cũng lặng lẽ nhìn con trai mình mà không nói lời nào.

Hai ba con nhìn nhau chằm chằm.

Tô Tử Tích chỉ vào cửa: “Ba, ba không nghe thấy hả?”

Tô Tử Lâm lắng nghe một lát, gật đầu: “Đó là chuông của phòng y tá.”

Tô Tử Tích: “..”

Không đâu, cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng tiếng chuông phòng y tá và những âm thanh kỳ lạ khác đó nhé!

Cánh cửa bỗng mở ra, Tô Tử Tích giật mình, sau đó nhìn thấy một y tá đi vào.

Nhìn thấy hai ba con nhà này đứng trong phòng bệnh, cô y tá khó hiểu hỏi: “Hai người sao thế? Đứng dậy làm gì thế?”