Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1050




Chương 1057

Tô Tử Chiến: “…”

Ôi, đầu óc Tử Tích vẫn đang tập trung vào chuyện bắt quỷ ở viện Đệ Tứ!

Tô Tử Chiến không biết Tô Tử Tích đang lượng hóa chỉ số trong đầu, cậu chỉ biết Tô Tử Tích càng ngày càng chậm chạp, bình thường Tô Tử Tích còn khá ổn, nhưng hễ gặp chuyện lớn, cậu phải mất hai ngày mới có thể hoàn hồn.

Quả nhiên vẫn phải vạch một dao trên não, đào khối máu tụ trong não ra, nếu không lỡ như ngày nào đó Tô Tử Tích bị chó cắn, có khi còn đứng như trời trồng tại chỗ suốt nửa ngày trời ấy chứ.

Tô Tử Chiến đóng sách lại, thờ ơ nói: “Anh về đây.”

Tô Tử Tích: “…”

Chẳng phải anh cả đến để bầu bạn cùng cậu trong phòng bệnh ư? ? ?

Bà cụ Tô dẫn Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Túc Bảo về nhà. Chú Nhiếp là người nhận ca trông Tô Tử Tích ở viện, buổi tối Tô Tử Lâm sẽ đến thay.

Tô Tử Tích nhìn Túc Bảo rời đi, lòng cậu cảm thấy buồn bã khó tả, sau đó nhớ tới chuyện Túc Bảo nói sẽ đồng ý ký tên rạch một dao trên não cậu.

Chắc cậu không chết đâu nhỉ….Tô Tử Tích lo lắng.

Bên ngoài hành lang, một bà cụ mặc áo xám, quần xanh chậm rãi đi dạo, hai tay chắp sau lưng.

Bà cụ khom lưng, trông như người nhà của bệnh nhân, thi thoảng lại trò chuyện đôi câu với những người nhà của bệnh nhân khác, đáy mắt bà cụ đong đầy ý cười, vẻ mặt bà hiền lành mà ôn hòa.

Đột nhiên bà cụ dừng bước trước cửa phòng bệnh của Tô Tử Tích, thấy Tô Tử Tích nhìn về phía mình, bà cụ còn mỉm cười với cậu, nói: “Trông nhóc cũng khỏe mạnh mà, sao con lại đến ở viện thế?”

Có điều, Tô Tử Tích không hề đoái hoài tới bà cụ, chẳng đáp lại một lời.

Chú Nhiếp đứng dậy, đi tới cửa phòng bệnh và hỏi: “Cụ có chuyện gì không ạ?”

Bà cụ xua tay nói: “Không, không, cháu trai của tôi cũng nằm viện này, tôi buồn chán nên đi dạo chút thôi.”

Sau đó bà cụ lại nhìn vào trong phòng bệnh, hỏi: “Sao chỉ có mình chú trông người bệnh thế? Nếu cần đi mua cơm cũng không có người thay ca.”

Chú Nhiếp chỉ gật đầu và mỉm cười lịch sự, sau đó đóng cửa phòng bệnh lại với lý do Tô Tử Tích cần nghỉ ngơi.

Bà cụ đứng ngoài cửa, ánh mắt hơi lóe lên.

**

Túc Bảo vừa trở về nhà, Cái Chuông liền chạy ra ngoài mấy bước, kêu meo meo liên tục như bị ai đó bắt nạt.

Túc Bảo bế Cái Chuông lên, hỏi: “Em sao thế?”

Cái Chuông nước mắt lưng tròng.

Chị chủ nhỏ, có thể chị không tin, nhưng em đã bị một con vẹt ức hiếp!

Đáng tiếc, nó không biết nói, chỉ có thể kêu meo meo một cách đáng thương.

Bà cụ Tô nói: “Nó đói à? Ngoại bảo dì Ngô làm đồ ăn cho nó nhé.”

Cái Chuông: “Meo meo meo!”

Lúc này Tiểu Ngũ vui vẻ bay tới, còn chưa thấy vẹt đã thấy giọng: “Bảo! Bảo về rồi à! Hôm nay em không đi làm nữa.”