Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1045




Chương 1052

“Này này, chị đang làm gì vậy hả! Dừng lại!” Ông ta nhanh chóng dùng tay chặn lại.

Mẹ của Tuấn Tuấn đã hoàn toàn sụp đổ, nào biết dừng tay?

Bà ấy vừa hét vừa đánh Chu Cử, hận không thể khiến ông ta chết luôn!

Người thân vội vàng đến kéo bà ấy ra, nghe họ hàng mồm năm miệng mười nói về tình trạng của tiểu Tuấn Tuấn, cuối cùng Chu Cử cũng hiểu ra cậu bé phải nhập viện vì ly rượu đã uống.

Ông ta ngơ ngẩn, chỉ là một ngụm rượu thôi, làm gì đến mức đó?

Hơn nữa, kết quả chẩn đoán cuối cùng vẫn chưa có mà!

“Điên rồi! Bác sĩ chỉ nói nghi ngờ khả năng ngộ độc rượu, chưa phải kết luận chính xác.” Chu Cử nói xong xoay người muốn lẩn đi.

Không ngờ đầu ông ta đập ngay vào một thùng rác.

Đôi mắt Tiểu Hồng đỏ ngầu, cô ấy tức giận hét lên: “Chu Cử! Anh hại ba tôi chảy máu nhiều phải nhập viện. Tôi đã bảo anh đừng xúi ba tôi uống rượu mà anh cứ một mực xúi giục, anh phải hại chết ba tôi mới vui phải không?”

Hóa ra tiểu Tuấn Tuấn vừa được xe cấp cứu đưa đi thì Hoàng Đại Toàn cũng sập luôn sau cuộc rượu.

Hôm qua sau khi uống rượu, ông ấy thấy bụng đau âm ỉ, tưởng không vấn đề gì nên cố nhịn, không ngờ sáng hôm nay ngã nhào, đến bệnh viện ông ấy mới biết chỗ vừa phẫu thuật bị chảy máu rất nhiều.

Bây giờ ông ấy đang ở phòng cấp cứu.

Tiểu Hồng vừa lo lắng vừa tức giận, nghe thêm tin tức con trai của người chị họ khác cũng phải vào ICU vì uống một ngụm rượu, Tiểu Hồng hoàn toàn bùng nổ.

Trong bệnh viện không có vũ khí, chỉ có thùng rác ở hành lang.

Tiểu Hồng lấy thùng rác đập vào đầu Chu Cử, cơn nóng giận bốc lên não nên cô ấy không màng nể mặt ông ta, mặt Chu Cử bị bao phủ bởi tàn thuốc và khăn giấy bẩn.

Mẹ của Tuấn Tuấn đứng bên cạnh nhìn viên gạch chống cửa cầu thang thoát hiểm với đôi mắt đỏ hoe…

Mẹ của Tuấn Tuấn chộp lấy viên gạch, hét to rồi lao tới cạnh Chu Cử, giơ tay đập mạnh!

Bà ấy thấp hơn Chu Cử, trong lúc hỗn loạn, viên gạch đã đập vào mặt Chu Cử, tạo nên một vết lõm trên mặt ông ta.

Chu Cử kêu thảm thiết, nhổ ra vài chiếc răng cửa đẫm máu, nói không rõ ràng: “Cô… cô điên rồi…”

Mẹ của Tuấn Tuấn điên cuồng hét to: “Tôi điên rồi, điên rồi đấy!”

Bà ấy vừa nói vừa đập mạnh viên gạch vào người Chu Cử.

Chu Cử né trái né phải nhưng đâu thể trốn thoát, lần này, mặt ông ta lại bị đập thêm hai phát.

Sống mũi của ông ta bị gãy, môi cũng rách, mặt dính đầy máu.

Họ hàng thấy mà sợ bay màu, lóng ngóng kéo mẹ của Tuấn Tuấn và Chu Cử tách nhau ra, đến Tiểu Hồng đang dùng thùng rác đánh người cũng sửng sốt không thôi.

Sau một lúc hoảng loạn, mẹ của Tuấn Tuấn và Chu Cử mới bị tách ra, vợ của Chu Cử lo lắng nói: “Tiểu Hồng, sao em lại đập thùng rác vào người anh rể em. Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc, anh rể của em…”

Tiểu Hồng cười lạnh nói: “Chị họ, chị đừng nói đỡ cho anh rể nữa! Chị sống cùng anh ta, lẽ nào không hiểu rõ con người anh ta hay sao?”

Cái gì mà ‘khẩu xà tâm phật’?

Cô ấy phỉ nhổ vào!

Vợ của Chu Cử không nói thêm gì, nhưng bà ta thầm thở phào nhẹ nhõm…