Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1031




Chương 1036

Túc Bảo tức giận suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ được từ để miêu tả.

Quỷ lăng nhăng ở bên cạnh nói: “Đúng là đồ đàn ông cặn bã!”

Túc Bảo nắm chặt tay nhỏ, tức giận nói: “Đúng, ngươi chính là đồ đàn ông cặn bã!”

Giọng nói của đứa nhỏ quá lớn, cách đó không xa có một dì vừa làm nông xong trở về nhà, người đó nghi ngờ nhìn Túc Bảo rồi lại nhìn Tô Ý Thâm.

Tô Ý Thâm: “…”

Anh há to miệng, dưới ánh mặt nghi ngờ của bà dì kia, lặng lẽ nói: “Đúng đúng, cậu út… Cậu út chính là đồ đàn ông cặn bã…”

TT^^TT

Tô Ý Thâm muốn khóc.

Thanh danh của anh, ngay cả một ngón tay của nữ giới anh còn chưa đụng vào nữa…

Vậy mà bây giờ anh đã trở thành đồ đàn ông cặn bã…

Túc Bảo tức giận nói: “Tiếp tục đi! Sau đó thì sao?”

Quỷ khẩu nghiệp thở dài, nói: “Sau đó cô gái kia không thể nào ở lại huyện được nữa, hết cách đành phải chuyển vào thành phố làm công nhưng lại bị người ta đào ra quá khứ lúc trước…”

Lúc nó nói đùa cũng không ngờ trò đùa này sẽ trở thành vết nhơ cả đời của cô gái, đi đâu cũng không xóa được.

Đúng là hơi quá đáng… Chính nó cũng không dám tin cô gái kia rời khỏi quê hương rồi còn bị người khác bám theo như vậy.

“Các ngươi thấy đó, chuyện sau đấy cũng đâu có liên quan đến ta đâu? Ta thừa nhận lúc đầu là ta sai, nhưng sau đó ta vô tội mà.”

“Ngày mà cô ta tìm đến ta, các ngươi không biết kinh khủng như thế nào đâu!”

Quỷ khẩu nghiệp nói đến đây vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

“Cô ta chui từ gầm giường của ta ra đó!”

“Nửa đêm cô ta chui ra từ gầm giường của ta, tay còn cầm búa…”

“Cô ta muốn cùng chết với ta, các ngươi biết không, cô ta như phát điên vậy!”

Phụ nữ điên lên rất đáng sợ, cô gái kia cứ như vậy cầm búa điên cuồng đập xuống người nó.

Nó không có sức chống trả, rất nhanh đã ngã xuống.

Cô gái kia giẫm trên người nó, ánh mắt oán hận.

Rửa chân là sao?

Kỹ sư số 8 là sao?

Con mẹ nó anh chơi qua tôi rồi sao, 8 ngàn tệ một buổi tối thật sao?

Mỗi một câu nói của cô ấy là một nhát búa đập xuống người nó.

Cuối cùng đến khi đầu nó nát bét rồi vẫn không chịu dừng lại.

“Ta cứ như vậy mà chết.” Quỷ khẩu nghiệp nói đến đây vẫn cực kỳ oán hận: “Lúc chết vô cùng kinh khủng, sau khi chết còn bị cô ta kéo đến mái nhà phơi nắng.”

Hôm đó là ngày nắng lớn nhất trong năm… hạ chí.

Đúng giữa trưa, mười hai giờ trưa.

Chỗ nó ở cũng đúng là nơi dương khí hội tụ.