Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1022




Chương 1027

“Cũng may là họ hàng không quá thân thiết….”

Nếu hắn nhớ không nhầm thì người đàn ông trung niên bị quỷ khẩu nghiệp bám thân kia chính là anh họ của Tiểu Hồng.

Tô Bảo gật đầu, cắn một miếng bánh quy vào miệng, nói ú ớ: “Sư phụ, nhìn kìa, phân chuột tới rồi!”

Một chiếc ô tô màu trắng chạy chậm tới rồi dừng lại trước cửa.

Ông chú trung niên bị quỷ khẩu nghiệp bám thân hôm nay đeo đồng hồ vàng, mặc sơ mi kẻ sọc, bước xuống xe rồi đóng cửa xe lại mà không hề ngoảnh đầu lại, trông cực kỳ ngầu!

“Ôi…. mọi người đến cả rồi này!”

“Bác sĩ Tô cũng đến rồi!”

Ông chú trung niên nhiệt tình đi vào, trò chuyện với Tô Ý Thâm vài câu rồi quay sang hối thúc Tiểu Hồng: “Sắp mở tiệc chưa? Ôi đúng thật là, lẽ ra anh và chị họ nên tới sớm để giúp đỡ, chị họ em lề mề thật đấy! Tiểu Hồng, còn có việc gì cần làm thì cứ kêu chị họ em làm nha.”

Anh rể họ của Tiểu Hồng họ Chu, tên Chu Cử.

Chu Cử thấy Tô Ý Thâm ngồi ở bên trong, tất cả mọi người đều bưng trà nói chuyện với anh.

Trước khi vào cửa, ánh mắt Chu Cử còn liếc thấy chiếc xe dừng bên vệ đường, nhà bên cạnh nhà Tiểu Hồng bỏ hoang, chiếc xe kia dừng ở khu vực để hoang, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.

Đó là một chiếc xe rất sang trọng, một chiếc xe sang có giá trên dưới một trăm vạn!

Chu Cử không cần đoán cũng biết đây là xe của Tô Ý Thâm, xe một trăm vạn đó, vậy mà cứ như vậy dừng ở chỗ đất hoang cỏ dại mọc đầy lên như vậy, chiếc xe hai mươi vạn anh ta còn không nỡ đâu, lúc đậu còn đậu trong sân nhà hàng xóm phía đối diện.

Vậy mà Tô Ý Thâm lại đậu trên cỏ dại… Chu Cử lập tức cảm thấy đau lòng.

Anh ta nhiệt tình cười tươi, tự ý ngồi xuống bên cạnh Tô Ý Thâm, nâng bình trà lên rót cho anh, vừa làm vừa cười hì hì: “Bác sĩ Tô, xe bên kia là của anh sao?”

Thấy Tô Ý Thâm nghiêng đầu, anh ta lại nói tiếp: “Chậc chậc, xe sang đó, chắc phải hơn một trăm vạn nhỉ? Người làm bác sĩ thật có tiền!”

Tô Ý Thâm không nói lời nào, chiếc xe này đương nhiên không phải mua bằng tiền lương của anh.

Chút tiền lương của bệnh viện công lập… không đủ để anh mua một chiếc ốc cho bánh xe nữa.

Tô Nhất Trần là người phụ trách tập đoàn nhà họ Tô, anh đối đãi với em trai rất tốt, chiếc xe này là Tô Nhất Trần tặng Tô Ý Thâm vào ngày sinh nhật.

Làm bác sĩ chỉ là sự yêu thích và trách nhiệm của bản thân anh mà thôi.

Tô Ý Thâm đương nhiên sẽ không nói những lời này với Chu Cử.

Không ngờ Chu Cử lại xích lại gần, ra vẻ thần bí nói: “Bác sĩ Tô, nghe nói nghề của anh còn có thêm nguồn thu nhập ngoài nữa à? Tôi nghe nói làm một cuộc phẫu thuật sẽ nhận được một phong bì lớn của người nhà… Anh nói cho chúng tôi nghe thử đi, phong bì nhiều nhất là bao nhiêu tiền vậy?”

Vẻ mặt anh ta tràn đầy hứng thú và tò mò, cũng không để ý đến chuyện câu hỏi của mình có phù hợp với hoàn cảnh hiện tại hay không.

Tô Ý Thâm nâng chén trà lên, mặt không thay đổi nâng chén trà Chu Cử rót cho mình lên đổ sang một bên, lạnh nhạt nói: “Tôi chưa từng nhận qua, thứ lỗi cho tôi không thể nào trả lời được câu hỏi này của anh!”

Sắc mặt Hoàng Đại Toàn lập tức trở nên khó coi, ông ta ở viện của Tô Ý Thâm một tháng, Tô Ý Thâm là người thế nào Hoàng Đại Toàn là người hiểu rõ nhất.

Căn bản không phải là loại người mà Chu Cử nói đến!

Họ hàng nhà họ Hoàng cũng im lặng, ồn ào chỉ trích Chu Cử nói năng lung tung.

Chưa nói đến chuyện bác sĩ Tô có thu nhập ngoài luồng hay không, cho dù có thì anh hỏi vấn đề khó nói đồng thời sẽ có khả năng hại chết người ta như thế này không phải là xúc phạm người ta rồi sao?