Hai người, vốn dĩ là nêm cách biệt, vốn dĩ là không quen biết, nhưng như thế nào lại có thể ở chung một chỗ? Là duyên phận hay sao? Hắn và y, hai người giống như thuộc hai thế giới khác nhau, một là tướng quân dũng mãnh, một là dân thường nghèo đói, vậy mà, thế gian này, chẳng thể nào hiểu được chữ ngờ. Mọi thứ vốn dĩ sẽ rất khó hiểu, nhưng cũng đau nhất thiết phải hiểu?
Nếu như là ông trời đã ban xuống cho hai người một an huệ, vậy chính là phải hưởng thụ bằng một trái tim trọn vẹn nhất. Thế gian này, chẳng ai biết trước được số mệnh. Cùng nhau chung đụng, vậy mà lại tạo nên lửa nóng, thiêu đốt linh hồn của con người, trầm luân trong dư vị tình yêu, vô cùng hạnh phúc, vô cùng ngọt ngào. Tình yêu thì đâu có gì là sai trái?
Điều sai trái, chính là tại sao lại yêu thương một cách điên cuồng như vậy? Yêu đến nỗi không cách nào có thể thoát ra. Hoa có thể mở, cũng có thể tàn, tình rồi liệu có tàn phai? Cho dù như thế nào cũng cần phải bồi đắp tình yêu, bởi vì nó chính là thứ tình cảm thiêng liêng nhất ở trong cuộc đời này. Cho dù như thế nào, trái tim này cũng chỉ vì người mà đập, chỉ vì người mà mê loạn suốt đời.