Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 981




Chương 981

Giang Nguyệt nói bản thân không phải là không muốn đi, mà là cô không dám đi.

Nghe Tiểu Diệp nói, một tháng nay Tô Gia Lan đều chăm sóc con trai trong phòng bệnh, gần như một tấc cũng không rời.

Dưới tình huống như vậy, cô làm sao còn dám đến đó chứ?

Nhớ tới lời Tô Gia Lan nói với cô ngày đó, cô nhịn không được cúi đầu cười khổ một tiếng: “Quên đi, không tiện.”

Thịnh Cảnh Tây nhìn thì có vẻ tuỳ tiện, nhưng trên thực tế cảm xúc của anh ta rất nhạy bén. Anh ta nhận ra tâm trạng chán nản của Giang Nguyệt, đoán được cô có điều gì đó muốn giấu diếm.

“Được rồi, hiện tại cô cứ giả bộ bình tĩnh đi, dù sao người nửa đêm vụng trộm chui vào chăn khólc óc cũng không phải tôi.”

Thịnh Cảnh Tây mặc tây trang làm bộ thở dài nói: “Nhưng, nếu cô cần, thì có bờ vai tôi đây, lúc nào cũng có thể cho cô dựa vào.”

Nói xong, anh ta còn cố ý vỗ vỗ vai mình.

Giang Nguyệt cười đẩy anh ta một cái.

Buổi chiều, trong phòng bệnh của Giang Nguyệt có một vị khách không mời mà tới.

Lúc Chu Ninh Vân đẩy cửa đi vào, Giang Nguyệt làm thế nào cũng không nghĩ tới là sẽ nhìn thấy bà ta, trong khoảng thời gian ngắn cô sửng sốt vài giây.

“Con gái tội nghiệp của mẹ…”

Bà ta gần như không cần thời gian chuẩn bị, đi đến bên giường cầm tay Giang Nguyệt, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bà ta nặn ra nước mắt:

“Con gầy đi nhiều quá, có phải vết thương rất nghiêm trọng hay không?”

Ánh mắt Giang Nguyệt dừng trên bàn tay đang nắm lấy cô của bà ta, cô không chút do dự rút tay ra khỏi lòng bàn tay của bà ta.

“Đừng diễn nữa, bà không mệt sao?”

Giọng nói của Giang Nguyệt lạnh như băng, không cảm xúc: “Tiểu Diệp, đưa người phụ nữ này ra ngoài.”

“Tiểu Diệp, đưa người phụ nữ này ra ngoài.”

Trong giọng nói của Giang Nguyệt không có chút ấm áp, lạnh nhạt như đang đối xử với người xa lạ, ngay cả tên cũng không gọi, chỉ muốn đuổi Chu Ninh Vân đi.

Biểu cảm trên mặt Chu Ninh Vân cứng đờ, bà ta ngượng nghịu cười nói: “Nguyệt Nguyệt, mẹ con làm sao lại có thù qua đêm chứ, hơn nữa, lần này con bị thương nặng như vậy, mẹ nhất định phải giúp con đòi lại công bằng!”

Giang Nguyệt nhịn không được mà muốn cười.

Cô nằm viện cũng đã gần nửa tháng, Chu Ninh Vân luôn miệng nói đau lòng cho cô, vậy tại sao lại không chạy tới đây đầu tiên?

Diễn xuất cũng không biết diễn một cách trọn vẹn.

Cô ngồi thẳng người, vui vẻ nói: “Bà biết tại sao tôi bị thương không?”

“Còn có thể vì cái gì chứ, nhất định là do ông chủ kia của con hại, mẹ nghe nói hết rồi!” Chu Ninh Vân một dáng vẻ cái gì cũng biết, khinh thường nói:

“Cậu ta để cho con gái mẹ bị thương nặng như vậy, mẹ không có khả năng sẽ tha cho cậu ta!”

Bà ta lại mềm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, trước đây đều do mẹ không tốt, mẹ bị ma quỷ mê hoặc, bây giờ mẹ nhận lỗi với con, con tha thứ cho mẹ, được không?”