Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 927




Chương 927

Giang Nguyệt lườm hắn một cái, quyết đoán cự tuyệt, hận không thể lập tức nhét hắn lên máy bay:

“Chỉ muộn một ngày thôi, hơn nữa, ngày mai tôi còn phải đi thăm bà Trình, không thể thất hứa được.”

Người lớn tuổi coi trọng lời hứa, đã hứa thì phải giữ lời, Giang Nguyệt không muốn làm bà thất vọng.

Sớm hay muộn hơn một ngày cũng không có gì khác biệt lắm.

Thấy cô thật sự không có ý định đi cùng, nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên cũng dần dần lắng xuống:

“Đầu tiên là bỏ tôi một mình ở Vienna, hiện tại lại để tôi một mình trở về Bắc Thành.”

Khi anh nói chuyện, giọng điệu cực kỳ chua xót: “Em cảm thấy muộn một ngày không sao, nhưng tôi chỉ cần không gặp em một ngày liền cảm thấy rất khó khăn.”

“Nguyệt Nguyệt, chuyện này không công bằng chút nào.”

Giang Nguyệt không cần suy nghĩ trả lời: “Vậy thì sao nào? Tôi đã bị anh đối xử bất công đâu chỉ một lần đâu.”

Lời vừa dứt, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lạnh lẽo.

Chủ đề đột nhiên yên tĩnh, Giang Nguyệt lập tức ý thức được mình vừa nói cái gì, không khỏi ảo não đến cực điểm.

Lời vừa dứt, cả hai đều trở nên im lặng.

Giang Nguyệt lại một lần nữa vô tình nói những lời tổn thương người.

Mối quan hệ giữa hai người bọn họ rõ ràng đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được.

Mỗi khi cô cảm thấy hạnh phúc và tốt đẹp, trong lòng sẽ đột nhiên dâng lên một cảm xúc, bảo cô đừng vui mừng quá sớm.

Giang Nguyệt đã phải chịu đựng quá nhiều nên mới dẫn đến chứng rối loạn cảm xúc.

Bất cứ khi nào cô cảm thấy hạnh phúc vì điều gì đó, vết thương bấy lâu nay đè nặng trong lòng cô cũng đồng thời ập đến, hai cảm xúc trái ngược nhau sẽ đồng thời nảy sinh, không ngừng giằng xé trái tim cô.

Như băng và lửa, liên tục tra tấn tâm hồn cô.

Đây là căn bệnh mà cô đã không thể chữa khỏi trong một thời gian dài.

“Xin lỗi, tôi làm anh không vui rồi.” Cô cụp mi xuống, trong lòng cảm thấy hối hận và áy náy.

Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn cô, đưa tay ôm cô vào lòng: “Nguyệt Nguyệt, em không cần phải nói xin lỗi, là tôi làm tổn thương em quá sâu.”

Đây là tội nghiệt do hắn tự tay làm ra, càng là vết sẹo lưu lại trong lòng cô.

“Là lỗi của tôi khiến em kìm nén cảm xúc lâu như vậy.” Anh thở dài, cọ mũi vào cổ cô, giọng nói trầm thấp:

“Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, em cũng không cần nói xin lỗi, đây là cảm xúc em nên có.”

Cô nên giống như một người bình thường, có thể khóc, cười, tức giận, bình thản. Sẽ cảm thấy hạnh phúc với nhwuxng khoảnh khắc của cuộc sống, cũng ở trước những áp lực mà biểu hiện ra sự sụp đổ và yếu đuối.

Đây là một người sống và khỏe mạnh.

Giang Nguyệt hiện tại đang bệnh, vết thương có thể phải rất lâu mới có thể bình phục.

Nhưng may mắn thay, anh có nhiều thời gian để ở bên cô.