Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 908




Chương 908

Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên trầm ổn, rất quyết đoán cự tuyệt cô: “Hiện tại không được.”

Bây giờ chưa phải lúc thích hợp.

Giang Nguyệt không có được đáp án mà cô mong muốn, trong lòng giống như có móng vuốt mèo cào, cô há miệng còn muốn hỏi: “Nhưng mà…”

“Nguyệt Nguyệt, tôi có hơi mệt.” Tiêu Kỳ Nhiên thở dài, ngón trỏ và ngón cái day day mi tâm:

“Từ đêm qua cho đến bây giờ, thời gian ngủ của tôi còn chưa nổi ba tiếng đồng hồ.”

Tiêu Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhướn mày đầy mệt mỏi lên, nhìn Giang Nguyệt: “Ngồi gần tôi một chút.”

Giang Nguyệt nhu thuận dịch về phía anh, để cho Tiêu Kỳ Nhiên dựa đầu vào vai cô nghỉ ngơi.

“Xin lỗi em, bây giờ tôi thật sự không chịu nổi, để tôi dựa vào một lát, được không?” Thanh âm của anh chậm rãi:

“Thật sự không nói quá đâu, bây giờ tôi nhắm mặt lại thì liền có thể ngủ.”

Tựa vào bả vai cô lại có công hiệu tiêu trừ mệt mỏi, toàn thân đều thả lỏng, Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được liền thở dài một tiếng.

Giang Nguyệt lập tức nghĩ đến tối hôm qua anh là vì chuẩn bị bất ngờ cho mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy băn khoăn, cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy quầng thâm ở mắt của anh, đó là dấu hiệu của mệt mỏi và thiếu ngủ.

“Vậy anh ngủ đi, lát nữa tôi sẽ gọi anh dậy.”

Lúc này lại được cô dịu dàng săn sóc mình như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nghe cô nghiêm túc đề nghị mình ngủ một lát, trong lòng liền vui vẻ không thôi.

“Cười cái gì?” Giang Nguyệt kìm nén ngứa ngáy ở cổ hỏi anh.

“Cười em quá tốt bụng.”

“…”

Sau đó trong xe chìm vào một mảnh tĩnh lặng, im ắng đến mức Giang Nguyệt còn cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã say ngủ rồi.

Lại qua vài phút nữa, Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn có chút lười biếng:

“Sao em không hỏi ban nãy tôi đã nói gì với hai người họ?”

Anh nhắm mắt lại, kề sát vào cổ cô, khẽ hôn xương quai xanh của cô rồi cười một tiếng, trực tiếp tự hỏi tự trả lời.

“Tôi nói với Fraser là anh ta đã có Hoàng hậu của mình ở bên rồi, tôi cũng muốn đón tiểu công chúa của tôi về nhà.”

Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trong tim trào lên một xúc cảm ấm áp.

Tiêu Kỳ Nhiên nói rằng cô là công chúa nhỏ của anh?

Giọng nam trầm ấm lại vang lên: “Fraser nói rằng hôm nay bọn họ đã chăm sóc rất tốt cho công chúa của tôi, tôi không tin lắm, em nói xem, hôm nay em có vui vẻ không?”

Giang Nguyệt nín thở, trả lời yếu ớt: “… Rất vui.”

“Vui là được rồi.”

“…”

Giang Nguyệt tim đập loạn xa, cô bắt đầu xao động ngồi không yên. Nhưng nghĩ đến anh muốn ngủ một giấc thật ngon, cô đành phải mơ hồ cắn môi dưới, thân thể không nhúc nhích.