Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 883




Chương 883

Giang Nguyệt không phải chưa từng nghe qua lời nói hoa ngôn xảo ngữ của đàn ông. Trên vòng danh lợi đầy những lời khen ngợi mỹ lệ với mục đích muốn uống cùng nàng một ly rượu, nhưng không ai trong số họ có thể khiến cô cảm động như vậy.

Anh nói rằng chiếc vòng cổ không được đeo trên cổ cô thì nó chẳng khác gì một hòn đá vỡ.

Mặc dù giá trị của nó là giá trị liên thành!

Cô cảm thấy hơi khó thở, quay đầu gọi Tĩnh Nghi dời đi sự chú ý: “Tĩnh Nghi, giúp chị tìm chiếc vòng cổ…”

“Đã tìm được rồi.” Tĩnh Nghi cười hì hì hai tay nâng vòng cổ, đưa tới trước mặt Giang Nguyệt:

“Em đã nói mà, chiếc vòng cổ này rất hợp với chị.”

Điện thoại còn chưa cúp máy, Giang Nguyệt nghe được tiếng cười khẽ của người đàn ông, cảm thấy mặt mình càng nóng hơn: “Lần sau gặp tôi sẽ trả lại cho anh.”

“Đã tặng đi thì không có lý do gì để lấy lại.” Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: “Nếu đã biết vòng cổ này quan trọng, thì càng không nên tùy tiện chuyển cho người khác. ”

“… Tôi biết, tôi sẽ không làm như vậy.”

Giọng cô yếu đi, biết anh đang cảnh cáo cô về việc đưa chiếc vòng cổ cho Tần Di Di.

Tiêu Kỳ Nhiên không nói chuyện với cô quá lâu, rất nhanh sau đó đã kết thúc cuộc điện thoại với lý do sắp có cuộc họp.

Giang Nguyệt buông điện thoại xuống, một lần nữa ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt cô đỏ lên, cảm giác thẹn thùng nói không nên lời.

Chết tiệt!

Vốn dĩ cô mặc chiếc váy này với vẻ đẹp lạnh lùng và cô độc, bây giờ trông cô lại như một cô bé đơn thuần, vừa dỗ dành liền đỏ mặt.

Tĩnh Nghi ở một bên thêm mắm thêm muối nói: “Tiêu tổng thật thú vị, rõ ràng nói chiếc vòng cổ này rất hợp với váy của chị. Vậy mà đeo xong lại không bảo chị chụp ảnh cho xem một chút?”

Hai má Giang Nguyệt đỏ hồng, trừng mắt nhìn Tĩnh Nghi một cái: “Chỉ có em nói nhiều thôi đó.”

Vừa rồi cô cũng nghĩ tới, nhưng đoán rằng chắc anh đang bận việc, cũng chỉ rút ra được vài phút gọi điện thoại cho cô.

Xác định được lễ phục tham dự, cô thay váy xuống, chiếc vòng cổ cũng cất lại vào trong hộp.

Những chiếc váy còn lại không được chọn, để Tĩnh Nghi liên hệ với phía thương hiệu để lấy về.

Giang Nguyệt ăn cơm tối xong, tắm nước ấm, lại thay một bộ váy ngủ rộng rãi và khô ráo thì đã bốn tiếng sau.

Cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong khách sạn, nhìn hộp thoại của Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng tính toán chênh lệch thời gian trong nước.

Bây giờ ở Vienna đã là mười giờ tối, trong nước chắc là khoảng bốn giờ chiều, gửi tin nhắn bây giờ sẽ không coi là làm phiền anh ấy.

[Họp xong chưa?]

Sau khi gửi đi, Giang Nguyệt đắp mặt nạ, bắt đầu quy trình chăm sóc da hàng ngày.

Mười lăm phút sau, cô cởi bỏ mặt nạ, dùng khăn ướt lau mặt rồi nhấc điện thoại lên kiểm tra, đối phương không trả lời.

Cô nhìn câu hỏi kia của mình trong màn hình, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác tắc nghẽn.