Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 703




Chương 703

Bỗng nhiên, tiếng cãi vã trong phòng bệnh đột nhiên dừng lại, sau đó là tiếng bước chân nhanh chóng đi về phía cửa.

Giang Nguyệt trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng nên vội xoay người, muốn chạy trốn trước khi bị phát hiện, kết quả cửa phòng đã bị kéo ra, người đàn ông nhìn thấy Giang Nguyệt liền dừng lại một chút.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí vô cùng khó xử.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lát, sau đó đóng cửa phòng bệnh lại.

Hắn mặc một thân áo trắng quần đen, trên khuỷu tay khoác một chiếc áo vest, lúc này hắn ta khoanh tay ôm trước ngực, dùng giọng điệu cực kỳ tùy ý nói: “Nghe lén?”

Câu trả lời là hiển nhiên.

Giang Nguyệt tự biết mình đuối lý, sắc mặt đỏ bừng, còn theo bản năng muốn phản bác: “Tôi chỉ là đi ngang qua, không có nghe lén.”

“Ồ? Vậy tại sao cô lại ở trong bệnh viện?” Hắn ghé sát vào, giống như buồn cười nhìn cô: “Cô cũng là tình cờ đi ngang qua bệnh viện sao?”

Giang Nguyệt siết chặt miếng bánh sandwich trong tay, túi đóng gói phát ra tiếng nhựa, vẫn giải thích: “Tiểu Diệp bị tai nạn xe, tối nay tôi chăm sóc cô ấy.”

Nói xong, cô chuẩn bị rời đi.

Tiêu Kỳ Nhiên không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Giang Nguyệt, đưa tay ra giữ chặt cổ tay cô, giọng điệu cỏ vẻ vô cùng mệt mỏi:

“Cùng tôi ăn tối, được không?”

Giọng điệu anh hiếm khi mềm mại như vậy.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Nguyệt có thể cảm nhận được sự phiền muộn trong tâm trạng của người đàn ông lúc này, cô do dự một lát, vẫn là cự tuyệt:

“Không được, Tiểu Diệp còn đang đợi tôi ở phòng bệnh, cho nên tôi không thể rời đi.”

Cô muốn hất tay hắn ra, nhưng người đàn ông vẫn giữ chặt cổ tay cô.

Hai người cứ giằng co như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng lựa chọn thỏa hiệp, buông tay cô ra, giọng điệu nặng nề nói: “Quên đi.”

Giang Nguyệt không nói gì, chỉ là hít một hơi thật sâu, bước nhanh về phía phòng bệnh.

Trở lại phòng bệnh, Giang Nguyệt trở nên mất tập trung.

Nghĩ đến ánh mắt cùng giọng điệu vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng cô cảm thấy khó hiểu.

“Nóng, nóng, nóng!” Tiểu Diệp bị ly nước nóng hổi mà Giang Nguyệt đưa tới làm cho run rẩy, thiếu chút nữa hất toàn bộ lên chăn, ủy khuất nói:

“Chị Giang Nguyệt, nước nóng quá!”

Cô vừa kêu xong, Giang Nguyệt mới lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy ly nước đặt lên trên bàn: Thật xin lỗi, Tiểu Diệp.”

Tiểu Diệp xua tay không thèm để ý, nhưng cho dù thần kinh thô cũng nhìn ra manh mối: “Chị Giang Nguyệt, chị đang suy nghĩ chuyện gì sao?”

“Không có.” Cô trả lời dứt khoát.

Đúng lúc này, phòng bệnh có người gõ cửa phòng hai lần, sau đó đẩy ra.