Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 531




Chương 531

“Có thời gian thì mình mời đạo diễn đi ăn bữa cơm, cứ nói là em mời là được.”

“Lúc trước chị cũng mời rồi.” Chị Trần cười rạng rỡ: “Những gì cần làm chị đều đã làm hết cho em rồi, bây giờ việc của em chỉ là làm quen với vai diễn và kịch bản mới này thôi.”

“Thời gian gia nhập đoàn phim chị cũng từng hỏi qua giúp em, là cuối tháng sau. Em còn tận một tháng nữa cơ, cũng rất thoải mái.”

Giang Nguyệt mỉm cười nhẹ nhõm, nói một lời cảm ơn cực kỳ chân thành: “Chị Trần, thật tốt khi có chị ở bên cạnh.”

“Không quen à nha, sao em lại nói những lời này với chị Trần này cơ chứ?” Chị Trần xua tay:

“Quay phim cho thật tốt đi, nếu đoạt được ảnh hậu lần này, coi như là công lao của chị đó nha.”

Giang Nguyệt mất cả buổi chiều đọc kịch bản, phân tích từ đầu tới cuối về đặc điểm tính cách nhân vật cô thủ vai một lần nữa, cũng như cả bối cảnh của cốt truyện, …

Lần này, cô sẽ vào vai một nữ thợ thêu chờ chồng trở về từ trong chiến tranh.

Cô đặc biệt chú ý rằng trong kịch bản có rất nhiều chi tiết nói về kỹ thuật thêu sườn xám, mà cô cũng chỉ mới được nghe nói về nghề thêu này.

Nhưng Giang Nguyệt lại không hài lòng với “chỉ nghe nói”, mục tiêu diễn xuất mà cô theo đuổi rất cao, nếu đã đưa cho cô vai diễn này, cô nhất định phải làm thật hoàn hảo, không được bỏ sót dù là một chi tiết nhỏ nhất.

“Em muốn học thêu à?” Chị Trần nghe Giang Nguyệt thỉnh cầu, có chút kinh ngạc: “Có phải quá đột ngột không?”

“Đây là vì nhân vật lần này, em muốn hiểu rõ hơn về thân phận người thợ thêu này, nên em nhất định phải học được kỹ năng của cô ấy, lúc quay phim mới có thể nhập vai sâu hơn được.”

Chị Trần sửng sốt, chị biết Giang Nguyệt luôn có yêu cầu rất cao đối với bản thân khi diễn xuất, nên mới gật đầu nói:

“Được, để chị giúp em đi xem xem trong thành phố có nghệ nhân thêu vải như vậy hay không.”

“Có á.” Tĩnh Nghi ở bên cạnh giúp Giang Nguyệt kiểm kê hợp đồng hợp tác đột nhiên lên tiếng: “Ở Hoa Thành có một bà lão nghề thêu, đã chín mươi tuổi rồi, nhưng tay nghề của bà vẫn rất điêu luyện.”

“Năm nào cũng có rất nhiều doanh nhân giàu có đến đây chỉ để muốn có một bộ sườn xám do chính tay bà thêu.”

Nghe đến đây, ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời: “Tĩnh Nghi, em có biết vị lão bà ngề thêu này ở đâu không?”

“Em không biết.” Tĩnh Nghi lắc đầu như lục lạc: “Hơn nữa, hai năm trở lại đây, nghe nói bà vì tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và không tiếp tục thêu nữa rồi.”

Nghe nói bà đã nghỉ hưu và không tiếp tục thêu nữa, trên mặt Giang Nguyệt lộ ra vẻ hối hận, nhưng vẫn không muốn từ bỏ:

“Dù vậy chị cũng muốn gặp bà lão ấy một lần.”

Tĩnh Nghi lắc đầu, trực tiếp gạt bỏ đi ý nghĩ trong đầu Giang Nguyệt: “Không được đâu, chị nên từ bỏ ý định này đi chị Giang Nguyệt. Bà ấy không gặp khách nữa đâu.”

Ngược lại chị Trần lại phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề, đột ngột hỏi: “Tĩnh Nghi, làm sao em biết được những tin tức này.”

Tĩnh Nghi trả lời rất tự nhiên: “Hoa Thành trước đây từng được gọi là ‘làng thêu’, chẳng qua sau này vì ban lãnh đạo muốn hướng đến xây dựng thành phố du lịch, hơn nữa khí hậu cũng rất thích hợp, mới trồng đầy hoa như bây giờ.”