Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 508




Chương 508

Trán tài xế bắt đầu đổ mồ hôi, anh ta theo bản năng nói: “Có khả năng Giang tiểu thư đã trở về Thụy Uyển rồi?”

Tiêu Kỳ Nhiên chắp tay lại, xương ngón tay dùng sức, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.

Đôi mắt của hắn híp lại, ánh mắt âm trầm mà lạnh như băng rơi vào trên người tài xế, yên lặng chờ anh ta nói tiếp.

Người lái xe cảm thấy sống lưng ớn lạnh, tim đập thình thịch, lắp bắp nói: “Tôi chỉ là đoán mò thôi. Dù sao hiện tại phạm vi tìm kiếm rất rộng nhưng lại không tìm thấy cô ấy.”

Nếu không phải camera giám sát tình hình giao thông trước cửa quán bar Tân Hải vừa vặn đang sửa chữa, thì Tiêu Kỳ Nhiên hoàn toàn có thể tra được Giang Nguyệt đã lên xe nào.

Nhưng bây giờ không có camera giám sát, cửa quán bar từ trước đến nay lại có rất nhiều người ra vào, người của Tiêu Kỳ Nhiên chỉ có thể tìm kiếm mà không có manh mối như vậy.

Nhưng dù vậy, chỉ cần cô xuất hiện ở nơi công cộng, thì cũng không thể không có một chút manh mối nào, trừ phi cô bốc hơi tại chỗ.

Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên.

Giang Nguyệt sấy tóc xong mới nhớ tới lời bác sĩ dặn nhất định phải uống thuốc đúng giờ, vì thế liền cầm chiếc cốc đi vào phòng bếp.

Đúng lúc này, có tiếng nhập mật mã mở khóa ở cửa.

Giang Nguyệt rót nước nóng xong, chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, khoảnh khắc đi tới phòng khách, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc đó, Giang Nguyệt không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, cô tựa hồ nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt người đàn ông, nhưng khi hắn ta chạm mắt với cô, lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối tăm như đêm, ánh mắt nhìn chằm chằm cô thật sự là quá mức phức tạp, làm cho người ta không thể nắm bắt được.

“Tại sao cô không nghe điện thoại?” Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở cửa ra vào, cố kìm nén sự khó chịu trong giọng nói của mình:

“Sao cô đã trở về lại không nghe điện thoại hả?”

Có trời mới biết cảm xúc đêm nay của hắn mất kiểm soát như thế nào.

“Tôi đang tắm.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, luôn cảm thấy tâm tình của Tiêu Kỳ Nhiên không đúng lắm, chậm rãi trả lời hắn:

“Tôi tắm rửa hơi lâu một chút, sau đó còn sấy tóc…”

Giang Nguyệt nói một cách bình tĩnh thản nhiên cùng với ánh mắt cô khi nhìn vào hắn.

Không giống như đang nói dối.

Cô còn chưa dứt lời, người đàn ông đã sải bước thẳng về phía cô, cứng rắn đứng trước mặt rồi không ngừng ôm lấy cô vào lòng.

Cánh tay hắn rất dùng sức, ôm chặt lấy cô, Giang Nguyệt bị ép chặt vào lòng hắn, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc từ trên người đàn ông.

Đó là loại thuốc Tiêu Kỳ Nhiên thường hút, nhưng hình như còn có một loại khác trong đó, mùi không thể nói là dễ ngửi, thái dương của cô nhức nhối do mùi của nhiều loại khói thuốc lá trộn vào nhau.